Chương 8.2

Lý Ninh Ngọc không thể chạm vào cô ấy, cũng không có cách nào đỡ cô ấy.

“Hồn phách của cô ta sắp tan biến rồi.”

Nghe thấy tiếng nói, Lý Ninh Ngọc quay đầu thì nhìn thấy đại sư Mặc đã trở lại, thân thể thảm hại.

“Tính sai, lại để cho con quỷ tân nương kia chạy mất!” Đại sư Mặc ảo não, nhanh chóng đi đến trước mặt Mạnh Tư Lăng.

“Đại sư, có cách nào nhanh chóng cứu cô ấy không?” Lý Ninh Ngọc kéo ống tay áo của ông ta và hỏi.

“Đại sư Mặc nhìn chằm chằm vào Mạnh Tư Lăng mấy lần, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Lệnh bài của cô đâu?” Mấy sợi tơ trong lệnh bài kia có thể bảo vệ hồn phách của Mạnh Tư Lăng không tan biến, nhưng hiện tại ông ta không có cách nào cảm nhận được hơi thở lệnh bài trên thân Mạnh Tư Lăng.

Mạnh Tư Lăng không nói nhưng đại sư Mặc đã hiểu ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn Lý Ninh Ngọc.

“Cô dùng lệnh bài cứu cô ta, vậy cô thì sao? Bây giờ chẳng ai cứu được cô!”

Mặc dù nói như vậy, đại sư Mặc vẫn lật ống tay áo, lấy một cái lọ trong suốt lớn chừng bàn tay ra.

“Bên trong còn lại chút tơ, sau khi cô tiến vào có thể bảo vệ hồn phách của cô mười ngày không tiêu tán.” Nói xong đại sư Mặc đặt chiếc lọ lên tay Lý Ninh Ngọc.

“Thế sau mười ngày thì sao…” Lý Ninh Ngọc hỏi.

“Hồn bay phách tán chứ sao.” Đại sư Mặc đáp.

Mạnh Tư Lăng liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, hóa thành sương chui vào trong bình.

“Chúng ta đi thôi!” Đại sư Mặc nói.

“Tôi cứ có cảm giác… linh hồn tôi muốn bay đi rồi!”

Bên trong nhà, Lý Ninh Ngọc đang chuẩn bị thắp nhang cho Mạnh Tư Lăng để cô ấy khôi phục một chút lại nghe thấy lời này, trên mặt cô lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Cũng không biết nếu như tôi hồn bay phách tán, có phải thật sự không còn kiếp sau không? Nếu như tôi có thể tránh thoát một kiếp đi đầu thai, có khi vẫn có thể gặp được cô ấy.”

“Nhưng mà cô ấy vẫn luôn lộ vẻ mặt buồn khổ, cuộc sống của cô ấy không hạnh phúc sao?”

Đột nhiên Mạnh Tư Lăng phun ra một câu như vậy, dường như khiến tinh thần của Lý Ninh Ngọc rung lên.

Cuộc đời ngắn ngủi của Cố Hiểu Mộng đã quá khổ…

“Ban đầu… Lúc nhận lấy Hiểu Mộng từ trong tay dì Mạnh, tôi đã âm thầm nghĩ rằng tôi phải chăm sóc em ấy cẩn thận, đối xử tốt với em ấy…”

Lý Ninh Ngọc còn nhớ lúc đó lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, đối phương đang bị người khác siết cổ, gần như sắp nghẹt thở mà chết.

Nhưng dù đau đớn như thế, Cố Hiểu Mộng vẫn đang cười. Chính mắt cô nhìn thấy Cố Hiểu Mộng tươi cười cầm một cục gạch lên, đập gã kia bể đầu chảy máu.

Người mà cô gặp là Cố Hiểu Mộng đã sống lênh đênh mười mấy năm, là Cố Hiểu Mộng khắp người đầy sự bướng bỉnh, dùng gai nhọn bao bọc lấy mình.

Khi ấy cô nói thế nào nhỉ!

Cô nói về nhà với chị đi! Sau này nơi đó chính là nhà của em.

Kể từ hôm ấy… Cho đến hiện tại, Cố Hiểu Mộng đã ở cạnh cô được năm năm, cô nhìn Cố Hiểu Mộng từ một đứa trẻ dã man khó bảo chậm rãi trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Cô đã lên kế hoạch mọi thứ, thậm chí rời khỏi nhà họ Lý để mình và Cố Hiểu Mộng có tương lai.

Nhưng bây giờ tất cả những thứ này đều tan biến… Cố Hiểu Mộng đã chết mất rồi, chết trong đêm mưa cô độc đó, chết ở cái đêm đáng lẽ cô ấy sẽ vượt qua sinh nhật tuổi hai mươi.

“Tại sao người nhà họ Cố không gặp báo ứng chứ!” Lý Ninh Ngọc nói.

“Đại khái là… vẫn chưa đến lúc.”

Mạnh Tư Lăng đang ở trong lọ âm thầm nói, nhắm đôi mắt đầy vẻ sầu thảm.

Nửa đời trước Cố Hiểu Mộng cực khổ, cho dù cuối cùng chết đi nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cô ấy gặp được Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc là người duy nhất ngoài mẹ của cô ấy đối xử hết lòng với cô ấy mà không mang chút mục đích nào.