Chương 9.1

Sáng sớm hôm sau tin tức đầu tiên Lý Ninh Ngọc nghe được chính là ông chủ Liễu Nam Đan của khách sạn Hoàng Triều chết rồi.

Nửa đêm Liễu Nam Đan từ sân thượng khách sạn nhảy xuống, thân thể gần như dập nát tan thành mấy chục mảnh, não cũng văng tung tóe khắp nơi.

Nghe được tin tức này Lý Ninh Ngọc vô thức nhìn về phía chiếc lọ thủy tinh trên bàn.

“Là tôi làm.” Lần này Mạnh Tư Lăng thừa nhận không chút chần chừ.

“Ngay từ đầu tôi đã để lại một tia quỷ khí trong cơ thể hành hạ gã ta, đại khái gã đã chịu không nổi nữa nên mới chọn nhảy lầu.” Mạnh Tư Lăng nói tiếp.

“Thế nhà họ Cố thì sao?” Lý Ninh Ngọc truy hỏi.

“Bọn họ ấy à, đều sẽ chết!”

Lý Ninh Ngọc nhìn chiếc lọ thủy tinh, đột nhiên mở miệng đưa ra nghi vấn.

“Cô… đồng cảm với em ấy à?”

Nếu không tại sao lại hận người nhà họ Cố như thế, cứ như cũng từng trải qua cuộc đời giống Hiểu Mộng.

Mạnh Tư Lăng không lên tiếng, im lặng như không muốn nói gì nữa.

Lý Ninh Ngọc cũng không ép cô ấy, ngược lại xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cô định đi đâu?” Mạnh Tư Lăng mở miệng hỏi.

“Đến nhà họ Cố.” Lý Ninh Ngọc đáp.

“Mang tôi theo.”



Hôm nay nhà họ Cố rối loạn cả lên. Cố Thanh Phong đột ngột ngã bệnh nặng hộc máu, hô hấp gần như không còn.

“Vô liêm sỉ!” Đại sư Mặc trực tiếp lao khỏi phòng, lập tức chạy ra ngoài, trong mắt như phun trào lửa giận.

Ông ta nhớ đêm qua mình và con quỷ kia trò chuyện rất lâu, còn thương lượng trao đổi nhiều thứ, quay đầu lại nhìn tầng hai và hơi ảo não vì mình đã tin lời nói dối của một con quỷ.

Con quỷ kia đã nói là sẽ tha cho Cố Thanh Phong một con đường sống, nhưng không ngờ chỉ sau một đêm mạng sống của Cố Thanh Phong lại lâm vào nguy hiểm.

“Đại sư, mau cứu cha tôi!” Cố Thừa Lưu chuyển xe lăn đuổi theo đại sư Mặc, nắm chặt ống tay áo ông ta, trong mắt đầy vẻ nóng vội.

“Cứu không được nữa rồi.” Đại sư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rút ống tay áo trong tay Cố Thừa Lưu ra.

“Nếu cứu không được nữa thì đừng có cứu, để ông ta chết đi là được.”

Lý Ninh Ngọc xông vào, nhìn một đám người đang có mặt bên trong, trực tiếp mở miệng nói.

“Cô nói gì?” Cố Thừa Lưu dùng ánh mắt bất thiện nhìn cô.

“Ác quỷ! Cô cút ra đây cho tôi!” Đại sư Mặc cảm nhận được hơi thở bên trong túi xách của Lý Ninh Ngọc, nghiêm nghị hô.

Trong túi chấn động một cái, ngay sau đó một giọng nói truyền ra.

“Đại sư Mặc, hiện tại ông ta chỉ đang đền mạng mà thôi, đây là do ông ta mắc nợ.

“Quỷ!” Cố Như Sơ thét lên trốn sau lưng Cố Thừa Lưu, mặc dù Cố Thừa Lưu không nhúc nhích nhưng ả ta vẫn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt ông ta.

“Nhân gian có quy củ riêng của nhân gian, cho dù Cố Thanh Phong có tội, tất nhiên sẽ có người trừng phạt ông ta.” Đại sư Mặc nói.

“Đại sư Mặc, đừng ngây thơ nữa!” Mạnh Tư Lăng không nhịn được châm chọc.

“Nhà họ Cố bọn họ làm gì có ai là người chứ!” Mạng Tư Lăng đáp.

Năm xưa nhà họ Cố là một dòng dõi xã hội đen, trong những năm ấy có chuyện ác nào mà bọn họ chưa từng làm chứ? Trên tay người nhà họ Cố cũng dính không ít máu tươi. Chẳng qua sau này tẩy trắng xong bọn họ mới thu cái nết của mình bớt.

Lý Ninh Ngọc liếc nhìn sắc mặt bất thiện của đại sư Mặc, lại nhìn sang Cố Thừa Lưu rồi chậm rãi mở miệng.

“Hai mươi năm trước, cha của ông vì thứ gọi là mặt mũi, lấy lý do con dâu dâʍ đãиɠ lăng loàn, không giữ đạo làm vợ, đuổi con dâu đang mang thai ra khỏi nhà.”

“Lúc ấy bác của tôi vừa mới chết, nhưng đúng hai tháng sau bà ta lại mang thai, thời gian quá vi diệu, tất nhiên ông nội sẽ nghi ngờ.” Nhìn thấy Cố Thừa Lưu im lặng, Cố Như Sơ phản bác.

Lúc trước chuyện đó xảy ra ả ta vẫn chưa được Cố Thừa Lưu nhận nuôi, vì vậy cũng không biết. Nhưng mấy năm nay ả ta vẫn nghe thấy đôi chút từ miệng người ngoài.

“Ha ha, nghi ngờ á? Thế nhưng đứa bé trong bụng dì ấy chính là của cha nuôi cô - Cố Thừa Lưu! Ông ta làm ra chuyện như vậy, bản thân ông ta không cảm thấy có lỗi với anh trai à? Ông ta có còn là người không?” Lý Ninh Ngọc chỉ thấy dạ dày như sôi trào, lộ vẻ mặt chán ghét buồn nôn.

Tất nhiên Cố Như Sơ biết chuyện này Cố Thừa Lưu làm không đúng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Cố Thừa Lưu ngồi bên cạnh sắc mặt tái nhợt, ngửa đầu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, dù sao ông ta không có cách nào đáp trả.

“Lúc trước chuyện đó xảy ra, là các người có lỗi với hai mẹ con họ.”

“Vào một đêm mưa hai mươi năm trước, mợ cả nhà họ Cố là Mạnh Nguyên lại bị người ta phát hiện ra là đã có thai sau khi chồng vừa chết mới hai tháng.”

“Dưới tình huống như vậy, gần như theo bản năng người vẫn luôn thích Mạnh Nguyên là Cố Thanh Phong nghĩ rằng bà ấy không để ý đến người chồng vừa khuất, vụиɠ ŧяộʍ với kẻ khác.” Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Thừa Lưu, trong con ngươi đầy vẻ giễu cợt.

“Thế nhưng dù thế nào đi nữa ông cụ nghi gã đàn ông nào cấu kết với con dâu mình cũng sẽ không ngờ kẻ đó chính là con trai út mà ông ta yêu thương nhất.”

“Dù biết được chân tướng, nhưng vì thể diện dòng họ, vì thanh danh của con trai út, cha của ông vẫn không màng lời giải thích của Mạnh Nguyên, mạnh mẽ đuổi dì ấy ra khỏi nhà họ Cố.”

“Có lẽ trong lòng ông ta, Mạnh Nguyên là một con đàn bà không giữ đạo làm vợ, một kẻ độc ác dụ dỗ con trai út của mình. Nhưng ông ta nào biết, từ đầu đến cuối đều là tội nghiệt do con trai út của ông ta gây ra.”