Chương 13. Hiệu ứng gây nghiện

Chương 13.

Đúng mười giờ, Bạch Linh đầy nghị lực quyết tâm tỉnh dậy, nhanh chóng mặc quần áo.

North không can ngăn được nên đành mang nước nóng và thuốc ức chế loại lớn cùng cậu lên lớp.

Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng rơi vào im lặng. Không lâu sau, khoang thuyền bao con nhộng vốn đóng kín từ từ mở ra một khe hở, một người nhanh chóng lặng lẽ nhảy ra ngoài, uể oải xoa xoa mái tóc màu lúa mì của mình, trong lúc vô tình vén áσ ɭóŧ lên, lộ ra cơ bắp săn chắc căng tràn.

"... Cái gì vậy?"

Với ánh mắt sắc bén màu đỏ cam thoáng nhìn, cậu ta cầm miếng thịt bò khô lên và xem kỹ đường gân của miếng thịt dưới ánh đèn.

"Hàng chất lượng cao à." Đây không phải là loại mà người bình thường có được.

Savoie lẩm bẩm một cách đầy ẩn ý sâu xa, sinh ra hứng thú về lai lịch của người bạn cùng phòng.

.

Nội dung giảng dạy O đức được chia thành hai phần, một phần là giáo dục tư tưởng và phần còn lại là rèn luyện thể lực.

Hôm nay bài giảng có tên là "Xây dựng tư tưởng, đạo đức và quan điểm sống của O", dành cho lớp chim và lớp hải sản, nhìn thoáng qua, vô số chủng loại O đầy màu sắc chiếm gần hết bậc thang giảng đường.

Bạch Linh và North ngồi ở hàng ghế sau.

Bên ngoài âm mười mấy độ, trong phòng học không bật đủ máy sưởi, một lúc sau, máu lưu thông chậm lại, cơn buồn ngủ ập đến.

Giảng viên nhìn đám O đầu gật gà gật gù, không vui vỗ vỗ lên bảng: "Các bạn có nhớ những gì tôi vừa nói không? Tôi đã nói những gì hả?"

Phía dưới rải rác một số câu trả lời: "Thầy nói về...những tệ nạn của hệ thống người giám hộ?"

Sắc mặt giảng viên dịu đi một chút, nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, [Chế độ người giám hộ] do vị tiên hoàng tà ác lập ra là ngụy khoa học, là cặn bã phong kiến, là đạo luật khuyến khích sự cạnh tranh giữa các alpha. Là một O đức, chúng ta phải học được cách nói "Không" với sự hấp dẫn của việc cạnh tranh, giữ mình trong sạch và ít xem một vài alpha bộc trực lộ ngực lộ cơ bụng, chỉ có như vậy mới sinh ra trứng không lỏng noãn, cạnh tranh sinh quả trứng tiên phong.

Khuỷu tay North chọc chọc Bạch Linh, tò mò hỏi: “Nè chim, cậu sinh trứng có màu gì thế? Tôi nghe nói giống loài các cậu có trứng màu lam cùng màu tím.”

Bạch Linh vẽ ngón giữa trên sách học: “Tôi chưa sinh bao giờ.”

“Sao thế, đáng lẽ ra cậu không thiếu người cầu phối ngẫu mới đúng?

- Chướng mắt, cũng không rảnh sinh trứng.

North xấu hổ: "Không hổ là cậu, lý do thẳng thắn thiệt sự."

Anh ta nhìn trái nhìn phải thấy lạ nói: "Ôi chao, sao bạn thú cưng mới ở phòng chúng ta còn chưa tới nhỉ?"

Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "Bùm" vang thật lớn.

Xúc tua của đám hải sản cứng ngắc còn đám chim chóc xù bay cả lông lên.

Cửa phòng học đập vào tường để lại dấu xi măng, sau đó bật ngược trở lại nặng nề với tiếng cọt kẹt khó chịu. Kẻ coi trời bằng vung đá vào cửa liếc nhìn toàn trường bằng đôi mắt đôi mắt ưng màu cam mã não rồi vất túi xách lên vai, nhướng mày mỉm cười:

"Có đủ loại nhỉ, nên ăn kẻ nào trước đây?"

Mọi người: "..."

Một đôi mắt màu cam, hai chiếc lông vũ dựng đứng trên đỉnh đầu, thân hình cao lớn khỏe mạnh vượt xa omega bình thường, khuôn mặt tuấn tú sâu nét, nhìn thoáng qua là biết khuôn mặt đẹp trai đó mang cái gen nổi trội.

Toàn trường dại ra ba giây, sau đó từ trong gen bộc phát ra tiếng kêu kinh hãi, là thần chết trong bóng đêm, cú đại bàng!!

Chết tiệt, ai đã để con cú săn mồi vào? Đợi đã, cậu ta đã ăn sáng chưa? Cú có thể ăn mọi thứ từ bay trên bầu trời đến bơi dưới biển và tất cả chúng ta đều ở trong thực đơn của cậu ta a a a a mặc kệ cứ chạy, chạy, chạy trước đã --

“Chạy cái gì mà chạy?” Savoie duỗi đôi chân dài chặn lối thoát duy nhất, nhàn nhã nói: “Chỉ đùa thôi mà.”

Mọi người giận mà không dám nói gì.

Người không có thực lực mới gọi là đùa mà kẻ có thực lực nấu cả đám thành vịt hoa nướng, gà hoa nướng, nhím biển hấp, một đĩa thập cẩm món ăn, mà đó cũng không gọi là đùa, đó gọi là uy hϊếp!

Giảng viên cũng rất tức giận, tổng quản tuyển người kiểu gì thế? Càng lúc càng tệ hại hơn, trong lớp đã có lông trắng không tuân thủ O đức mà lại đến tiếp một kẻ nữa ư?

Giảng viên tức tối yêu cầu cậu ta ngồi xuống, Savoie liếc nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại ở hàng ghế sau và ngồi xuống bên cạnh Bạch Linh.

Chỗ ngồi rất hẹp nên Savoie khoanh tay và ngả người về phía sau, chiếm một nửa vị trí.

Bạch Linh: “#Nhấc cái mông cậu lên.”

Savoie: "Hả, cậu ghen tị à?"

Bạch Linh: ". . . "

Savoie II.

Cháu trai của lão công tước nguyên soái Savoie, là ác điểu điều khiển cơ giáp ưu tú nhất tại đại học chỉ huy quân sự hoàng gia trong năm mươi năm qua, đồng thời là một thiếu gia quý tộc thuần chủng có gia thế tốt.

Đồng thời cũng là kẻ thù lớn nhất của Bạch Linh ở kiếp trước, là vật cản khó khăn nhất trên con đường cách mạng, là một tên thổ phỉ hàng xóm đầy oan nghiệt từng cùng cậu suốt ngày tranh giành địa bàn, đánh giáp lá cà cả ngày ở khu vực chung.

Vậy mà lại gặp nhau ở đây, không thể không nói một câu...

Oan gia ngõ hẹp.

Nếu không phải hành sự kín kẽ, Bạch Linh thật sự muốn trói tên khốn kiêu ngạo này lại, đánh cậu ta một trận cho đến khi gà bay trứng vỡ.

Savoie nhìn đôi tay gầy trơ xương, nhướng mày: "Nhìn đôi tay này thì cậu cũng là ác điểu phải không? Ác điểu đầu trắng là diều trắng hay cắt Saker? Không đúng..."

Ỷ vào chiều cao của mình, Savoie nhìn đỉnh đầu Bạch Linh, giữa mái tóc trắng mượt có một cái kẹp nhỏ khó thấy, loáng thoáng nhìn thấy một nhúm lông tơ xanh xám đậm.

Đây là ngọn lông, một đặc điểm đặc biệt của lớp người chim dị chủng, cũng giống như những chiếc mang ẩn dưới cằm của tộc hải dương, nó có thể dùng để phân biệt huyết thống.

Một số người có chút huyết thống lai tạp và màu lông không vượt trội, không hy vọng bị người nhận ra nên sẽ dùng chiếc kẹp tóc giấu đi.

Savoie nhanh chóng sàng lọc danh sách các loài ác điểu, cuối cùng quyết định một lựa chọn khó có thể xảy ra.

"Là loài cắt lớn, cậu có phải là loài cắt lớn sau này hóa trắng không? Kỳ lạ thật, tại sao tôi không thấy cậu trong trong gia tộc loài cắt, mặc dù loài này độc lai độc vãng nhưng không tới mức gãy chân rồi mà không có thành viên nào trong tộc ra mặt trông nom, trừ phi cậu cãi nhau trở mặt với theo chân bọn họ.."

Savoie chợt lóe lên suy nghĩ: "Chẳng lẽ cậu là phái phục triều...Úi"

Cậu ta đột nhiên la lên, kích động đến mức đứng lên.

Đồ chim thối. Dám đạp chân mình.

Gỉang viên hoài nghi nhìn qua, Savoie trừng mắt nhìn Bạch Linh, cố chịu đựng cơn đau ngẩng đầu bịa chuyện:

- Em muốn trả lời cho đề mục này.

Gỉang viên kinh ngạc nhìn cậu ta, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra bạn học này còn cứu được.

- Tốt lắm, mời bạn nói xem, một omega ưu tú nên có tiêu chuẩn kén vợ kén chồng như thế nào?

Savoie: "Khuôn mặt phải đẹp, công năng phải nhiều, bay liên tục đường trường, áp phích phải sáng, đừng để bị tôi coi thường lúc tâm trạng không tốt."

Một tài liệu phản diện theo sách giáo khoa.

Giảng viên nghẹn đỏ mặt cuối cùng thốt ra năm chữ: "... Cút đi phạt đứng ngay."

Savoie nhún nhún vai, cầm túi đi ra ngoài, trước khi đi cậu ta còn nói miệng khẩu hình:

Buổi tối, đừng, ngủ, như chết, nhé haha.

Bạch Linh dựng thẳng ngón giữa lên, nhìn cậu ta đi xa.

Với mâu thuẫn này xem như kết thù rồi đấy.

.

Ở căn tin ăn xong bữa cơm trưa không một chút thức ăn mặn, Bạch Linh có hơi đổ mồ hôi liền đi phòng rửa mặt.

Cậu đúng là có thù oán với hoocmon A, lát về uống rồi lát lại không chịu được.

Cái thân thể hư hỏng này có năng lực sinh dục gần cấp D, khoang sinh sản tả tơi vậy mà kén chọn thật sự ghét bỏ pheromone nhân tạo như muốn mạng, cuộn trào gợn dịch muốn nôn ra viên thuốc, lăn lộn đến mức muốn đi ra săn ngoài.

Bạch Linh vừa bực dọc vừa rối rắm, xối nước lạnh rửa cổ cùng mặt, lấy độc trị độc dựa vào sự lạnh lẽo áp chế bản năng sinh dục.

Trước kia cậu không có "Yếu ớt" như thế.

Không thoải mái đã muốn được an ủi, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.

Phải khống chế, đừng muốn những thứ không có được...

Cảnh báo trong đầu là thế nhưng ngón tay lại vô thức sờ túi. Bên trong có thẻ phòng, miếng thịt bò và một lọn tóc vàng thật dài....

- Ê, giao thịt bò của mày ra đây, chính mắt tao thấy trong túi mày có đó.

Một O tóc lam đột nhiên ngăn cậu lại, cậu ta kiêu ngạo ra lệnh:

Bạch Linh liếc cậu ta: "Dựa vào đâu hả?"

Con chim ác là xám tro ưỡn ngực hung tợn: "Chưa nghe nói qua tụi chim này đúng không? WC là địa bàn của tụi này, mày vào phải giao phí bảo hộ."

Tâm trạng Bạch Linh đang tồi tệ nên cực kỳ thấy phiền với cái kiểu ỷ thế hϊếp người. Cậu bèn túm cậu ta vào căn phòng WC đánh một trận, ngược lại còn cướp đoạt được một đống đồ ăn vặt của người khác từ cậu ta.

Cậu vờn cái bánh mì vào tay một lúc rồi cười nhạt: "Phí bảo hộ đúng không? Tôi thu."

- Mày...Mày chờ đấy cho tao.

Con chim ác là xám tro tức quá bỏ chạy.

Chưa tới một phút, cửa WC lại bị đá văng ra.

Bạch Linh nghiêng mắt nhìn năm sáu người ào ào tràn vào từ trong gương và dừng lại ở một gương mặt quen thuộc, đôi môi cong lên rồi vẩy nước giữa các ngón tay, lơ đãng nói:

- Sao, để nhiều người đến đây để giao phí bảo hộ cho tôi à.

Con chim ác là xám tro tức khắc nhảy lên, đỉnh lông xù ra, túm túm người cao to bên cạnh:

- Đại ca Qụa Qụa, chính là nó khinh thường đám chúng ta. Hãy trừng trị nó đi.

Tên thủ lĩnh là omega cao gầy, lông vũ màu đen tỏa sáng hiển nhiên là vương giả trong loài quạ --- Qụa Đen.

Qụa Đen ngậm cây tăm trong phòng ăn, con mắt âm u nhìn Bạch Linh từ trên xuống dưới rồi nhếch môi:

- Mày là cái thằng oắt con ăn nói ngông cuồng bảo tụi tao giao phí bảo hộ cho mày đúng không?

Bạch Linh ngó con chim ác là xám tro trước, biết chắc chắn nó trở về thêm mắm thêm muối. Nhưng cậu không hề phủ nhận mà ngược lại còn lửa cháy đổ thêm dầu nói:

- Các người chỉ có sáu người sao? Đừng lãng phí thời gian, lên hết đi.

Lời thốt ra thật cuồng vọng.

Không chỉ có đám chim ngây dại, mà Savoie đang ở một trong số căn phòng WC cũng sửng sốt.

Từ xưa đến nay, loài quạ và ác điểu đều tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt về lãnh địa, nhất là loài cắt sinh hoạt tại thành thị như cái đinh trong mắt của quạ đen, là cái gai trong thịt.

Tuy rằng sức chiến đấu tổng thể của loài quạ thấp hơn loài cắt một đoạn nhưng bọn nó cực kỳ đoàn kết, nếu có con chim cắt nào vô ý đi một mình rất khó chiếm được trái cây ngon mà ăn.

Huống chi là một con chim cắt gãy chân tàn tật.

Ở trong mắt Savoie, trận hỗn chiến này xem như mấy tay gà lơ mơ mổ nhau. Cậu ta bàng quan nhìn từ trong khe cửa một lúc, vậy mà thấy thân thủ Bạch Linh bất phàm tấn công rút lui đều thành thạo điêu luyện khá là lưu loát, có thể nói là một đánh sáu không bị yếu thế.

Nhìn thấy tình thế nghiêng về phía Bạch Linh một cách điên cuồng, mấy người trong đám chim kia đều sốt ruột.

Có người nghĩ ra thủ đoạn, nhấc thùng nước bằng gốm nặng nề giơ lên

cao, định nện vào sau đầu Bạch Linh không biết gì.

Một cú nện xuống, không chết cũng thành người thực vật.

Bạch Linh nhìn thấy động tĩnh sau lưng từ gương phản chiếu lại, cậu rùng mình cố di chuyển 10cm sang bên cạnh chuẩn bị cắn răng nhận lấy, thà đập nát bả vai còn tốt hơn bị thương ở đầu.

- Này. Qúa lắm rồi đấy.

Một giọng nói buông xuống trong không khí.

Savoie đá bay kẻ tập kích từ phía sau.

Bạch Linh không sao lui về phía sau hai bước, ngước mắt nhìn giầy thể thao số 46 của cậu ta dẫm cổ người nọ.

Savoie khoanh tay hất cằm với đám chim kia: "So ai ác hơn đúng không? Vừa lúc tao cũng đang nhàn, không thì cũng khoa tay múa chân với tao đi?"

Giữa trận đột nhiên lòi ra con ác điểu, mặc dù tụi chim kia người đông thế mạnh, cũng không dám tiếp tục lỗ mãng.

- Đi.

Qụa Đen phun cây tăm vào thùng rác rồi phất phất tay, không cam lòng lui lại.

Bọn họ đi rồi, Savoie mới nghiêng đầu sang chỗ khác, khó chịu nói: "Đừng cho rằng là tôi giúp cậu, tôi chỉ nể tình vì miếng thịt bò kia thôi, cũng không muốn cậu bị chết quá thảm."

Bị chết quá thảm.

Bạch Linh yên lặng nhớ kỹ bốn chữ này.

Cái tên kiêu ngạo ương ngạnh ở trước mắt, dần dần l*иg vào cái lão oan gia đời trước.

Khi đó Savoie từng là thủ lĩnh có thanh thế lớn nhất, có thực lực cực mạnh trong phiến quân cách mạng. Sự nghiệp của Bạch Linh vừa mới khởi bước thì người này đã dám mang quân chống đối với quân trung ương triều đình.

Thế nhưng sau đó, Bạch Linh tận mắt chứng kiến cậu ta bị người ta bán đứng, bị xích vào tù. Sau nữa, cậu ta bị làm cho có thai, đứt đuôi mà về.

Cuối cùng, cả một đời thiếu chủ Savoie chói lóa, vì cứu nhân tình beta mà bị mấy trăm khẩu súng máy bắn nát bụng lòi ruột.

Thi thể nằm trên mặt đất, không ai hỏi thăm.

Vẫn là Bạch Linh thương tình tự mình cầm bao tải đi nhặt xác cho cậu ta.

Hồi tưởng đến đây, cậu không nhịn được nói: "Cậu tự quản mình cho tốt đi."

Cái cậu này thật không biết điều. Savoie làu bàu trong lòng, muốn nói nếu như là mình mà một chọi sáu thì tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu như vậy: "Chim cắt là cây đao trên bầu trời cũng chỉ có thế ..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Bạch Linh lắc lư thân thể, nhanh tay nắm lấy chậu bên cạnh mới không ngã xuống.

Savoie dừng chân, thắp sáng đèn WC lên.

Dưới ánh đèn lạnh lùng, con ngươi màu xám của Bạch Linh co hẹp lại thành đường thẳng, cánh tay lẫn đầu vai co giật bại lộ dưới ánh sáng.

Tình huống không tốt cho lắm, với lại triệu chứng phi thường giống...

Savoie hồi tưởng lại buổi sáng người này uống thuốc trong phòng ký túc xá, cậu nhướng mày hoài nghi nói:

- Cậu nghiện Alpha hả?

----

Tóm lại thụ là chim cắt, tôi phải đi sửa lại các chương trước đây.