Chương 14. Nhóc hu hu.

Nghiện.

Nghe hỏi thế, nội tâm Bạch Linh bỗng hẫng một nhịp.

Đột nhiên tối hôm qua cậu sốt nhẹ, không phải không hoài nghi.

Trước đó bác sĩ Lâm có kê toa cũng dặn đi dặn lại đừng tiếp xúc quá mức với alpha.

Và sự "quá mức" này ở y học có tiêu chuẩn rõ ràng, đó là khoảng cách thân thể song phương chỉ 20cm, tiếp xúc da thịt cùng mồ hôi trực tiếp vượt qua 150 phút như ôm, hôn cùng các loại hình thức sinh sản.

Quả thật cậu có gặp qua alpha Cade, nhưng chỉ đối mặt ở xa xa căn bản không tính là tiếp xúc.

Cho nên Bạch Linh cẩn thận đọc những phần chống chỉ định khi dùng thuốc sau đó thì hoàn toàn loại trừ tác dụng phụ và quy tội toàn bộ nguyên nhân bước vào giai đoạn phân hoá lần hai là do sự khó chịu.

Bạch Linh lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, tôi không có nghiện alpha."

Không chỉ có sinh lý mà tâm lý cũng không có khả năng đó.

Savoie cười khẩy một tiếng, hờ hững nói: "Omega như cậu, tôi thấy nhiều rồi, toàn thân từ trên xuống dưới cứng nhất là cái miệng. Cậu không tin tôi cũng được thôi, tôi cũng không khuyên cậu nữa. Chờ khi cậu bị phản ứng gián đoạn tra tấn đến mấy giờ, thần trí hoảng hốt tất nhiên sẽ biết nó lợi hại đến mức nào."

Nói xong, cậu ta lập tức rời khỏi để lại Bạch Linh đang bất an.

Savoie không cố ý hù dọa Bạch Linh.

Lúc cậu ta mười bốn tuổi đã phân hoá xong xem như sớm nhất trong đám, sau đó đi trường học dạy riêng cho A, O, cũng nhìn quen omega dậy thì gặp phải các phiền não nguy cơ tứ phía, huống chi...

Ánh mắt Savoie đột nhiên tối lại, lông tai cụp xuống một cách nguy hiểm.

Cậu ta cũng từng bị alpha mưu toan thành nghiện.

Khi đó cậu ta mới lên cấp ba, đối phương tham lam quyền thế gia tộc của cậu ta nên muốn chiếm lấy cậu ta để làm "thông gia" cho hợp lẽ. Sau khi cậu ta nghiện cơm không ăn nước không uống, lúc thì như cái xác không hồn, khi thì phát điên cào tường mặc dù tâm lý có chán ghét thế nào, thân thể cũng sẽ không khống chế nổi muốn lao ra thậm chí thần chí không rõ nói ra lời quá đáng hơn là "Muốn kết hôn cùng đối phương cho dù chỉ gặp mặt một lần".

May mắn là năng lực của kẻ khốn nạn đó là cấp A mà cậu ta là O cấp cao có các trị số siêu S, pheromone của đối phương không khống chế được cậu ta. Cuối cùng cậu ta bị người nhà nhốt trong phòng, phát điên suốt một tuần, sau khi đi ra lại điều dưỡng một thời gian, lúc này mới từ bỏ được loại nghiện khủng bố này.

Nếu không, chỉ có một loại giải pháp cho chứng nghiện nghiêm trọng ---

Bị alpha đánh dấu.

.

Trong phòng ngủ.

Gần chạng vạng, ánh sao dần nhạt đi, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống âm 20 độ. Bên cửa sổ phủ đầy lớp tuyết, độ dày không ngừng tăng lên, một cơn tuyết lớn trắng xoá bao trùm hành tinh thủ đô phồn hoa tịch liêu lặng lẽ.

Bạch Linh cầm lu nước lạnh lẽo đứng trước cửa sổ nhìn xa xa.

Máy liên lạc rung lên "vù vù", Bạch Linh nhìn xem là bác sĩ Lâm online gửi tin nhắn cho cậu.

[Bác sĩ Lâm]: Cậu tiếp xúc cùng alpha rồi? Đối phương có cấp bậc ra sao?

[Bạch Linh]: Cấp bậc thực tế không rõ ràng lắm nhưng chắc không cao hơn tôi.

[Bác sĩ Lâm]: Nếu cấp bậc không cao, với lại khoảng cách khá xa như cậu nói, có thể không cần lo lắng, bình thường phạm vi ảnh hưởng pheromone của alpha sẽ không lớn như vậy. Giai đoạn đầu tiên của phân hoá là sự phát triển của khoang sinh sản, giai đoạn hai là sự phát triển của các tuyến thể mà khoang sinh sản phát triển vốn dĩ không tốt lắm, hiện tại đột nhiên tiến vào giai đoạn hai khiến thân thể tiêu hao sức lực quá lớn. Một tuần này nhất định phải chú ý bổ sung dinh dưỡng, nếu điều kiện cho phép tốt nhất cậu nên ăn nhiều thịt trứng sữa.

Ngón tay gõ phím của Bạch Linh dừng lại ở dòng chữ "Thịt trứng sữa", ở nơi nào đó dưới đáy lòng ngứa ngáy, chẳng hiểu sao lại nhớ tới thịt bò to...của lão thái hậu.

Cậu bình tĩnh lại và đề phòng nhỡ đâu nên hỏi:

[ Bạch Linh]: Nếu thật sự nghiện thì có biện pháp giải quyết không?

[Bác sĩ Lâm]: Không.

Câu trả lời ngắn gọn. Trong lòng Bạch Linh run lên, hàng mi mảnh mai rũ xuống.

[Bác sĩ Lâm]: Được rồi, nếu ý chí cậu đủ mạnh, ở trong môi trường thuần omega mà gặp phải phản ứng tự gián đoạn, ngắn thì hai ba ngày, lâu thì một tuần, mỗi ngày dùng một lượng hoocmon A gấp ba để đề kháng cũng được. Nhưng tôi khuyên cậu chưa đến đích tình vạn bất đắc dĩ, đừng tự tiện dùng cách này, đặc biệt ở trong tình huống không có người giám hộ trông coi.

[Bác sĩ Lâm]: Với lại, [Gõ bảng đen] uống nhiều hoocmon A nhân tạo sẽ tổn thương thận, đừng trông cậy hết vào nó. Dù sao nó cũng chỉ là lọ thuốc phổ rộng có giá 50 tệ, nếu gặp phải alpha có pheromone S hoặc SS cao cấp thì chắc chắn sẽ vô ích.

[Bạch Linh]: Hiểu rồi, xảy ra chuyện thì uống nhiều một chút.

[Bác sĩ Lâm]: ...Đọc kỹ lại lần nữa cho tôi.

Bạch Linh không để ý tới bác sĩ đang phát điên mà gửi một câu "Cám ơn" rồi kết thúc, vất cái máy liên lạc đi.

Cậu nhìn những ánh đèn dầu ở khu bình dân xa xa, lắc lư mờ ảo giống như bất cứ lúc nào sẽ tắt. Lúc này, bên tai vang lên âm rung cảm khái của North:

- Ôi chao... Lạnh quá. Phòng học lạnh thì thôi đi, sao ngay cả máy sưởi trong phòng cũng không ấm chứ, người ta sắp thành... hải sản đông lạnh rồi.

- Lấy áo lông ra mà mặc.

Đây là giọng của thiếu gia Savoie.

North xấu hổ cười khan hai tiếng, khó mà nói rằng mình và Bạch Linh đều từ nhà tù đổi vận đi ra, được phép mang vật phẩm cá nhân rất ít, Không giống như Savoie trực tiếp tiến cung, trong nhà còn chuẩn bị quần áo giày tất đầy một rương.

Đúng ra, theo lý thuyết gia thế Savoie tốt như vậy, sao lại cùng bọn họ chen chúc trong căn phòng nhỏ này?

North tò mò hỏi: "Savoie, nhà cậu có công huân sao không ở phòng dành cho một người?"

Savoie tối sầm lại: "Vì tránh một tên beta đáng ghét nào đó."

Beta? North nhớ tới trong đám hải sản có lưu truyền bài vè miệng, B bad(bad boy) tóc xanh lam dài thẳng, O bad tóc cuộn xoắn lớn, vì thế cậu ta nói đùa:

- Không phải là beta tóc lam dài thẳng chứ.

Savoie: "..."

Savoie mắng một tiếng, một tay kéo mép giường trên, căng cơ mượn lực nhảy lên rồi xoay người nằm ngủ.

North âm thầm thè lưỡi, nhìn ra đối phương không muốn nói chuyện nhiều liền quay đầu muốn nói chuyện cùng Bạch Linh.

Thì thấy hoa khôi phòng bọn họ mặc quần đùi thể thao đứng ở phía trước cửa sổ, để lộ đôi chân trắng nõn thẳng tắp và một khuôn mặt vô cảm giống như một con robot bị hỏng cảm biến nhiệt độ.

North: "...Chim nè, cậu chịu lạnh cừ ghê."

Bạch Linh ép ra mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, tỉnh bơ nói: "Còn được, tôi đã quen rồi, với lại đợi lát nữa còn phải sạc điện."

North biết cậu cần sạc điện cho chân giả liền tắt bóng đèn lớn, tặng công suất điện có hạn cho cậu dùng.

Nhưng có lẽ do ảnh hưởng của gió tuyết nên điện áp hôm nay cực kỳ không ổn định, đèn trên bàn nhấp nháy và cục sạc cũng hay kêu "bíp bíp" nhắc nhở mất điện.

Bạch Linh ngồi nửa giờ mới chỉ sạc được 5% điện.

Trái tim cậu đập thình thịch liên hồi, xương cốt cùng cơ bắp cả người bắt đầu đau nhức, nhìn lượng điện không thấy tăng lên, cậu càng lo âu bực bội, vì thế cởi dây buộc ở đùi và tháo chân giả ra.

Nhưng lúc tháo ra, cậu lại phát hiện một dấu vết kỳ lạ....

Mặt sau mắt cá chân của chân giả dường như có hai vết lõm ở hai bên trái phải.

Quan sát bằng ánh sáng, ở vết lõm có hoa văn vòng tròn dày đặc nho nhỏ giống như gợn sóng trên mặt biển.

Bạch Linh cau mày, không biết bị gõ lúc nào... Cậu hồi tưởng một chút, bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh nhân ngư đè lên người cậu và dùng một tay tóm lấy cổ chân mình.

Mặt cậu nóng bừng, chân giả rớt xuống khỏi đầu ngón tay run run.

Đó là hai dấu vân tay.

Một bên là ngón cái, một bên là ngón trỏ giống như hai dấu chạm nổi, khắc sâu vào cái thân tàn đồng hư sắt vụn.

- Mọe...

Cái lão lẳиɠ ɭơ đó còn niết lõm cả sắt vụn.

Bạch Linh khẽ mắng rồi vội vàng nhặt cái chân giả để dưới bàn sạc điện và cầm chiếc khăn tắm, cúi đầu nhảy lò cò bằng một chân vào phòng tắm như đang chạy trốn.

Cậu không phát hiện có cái máy ảnh đang thò ra từ khe hở ở giường tầng trên phía sau, nhắm ngay vào phần đùi trong không bị phơi nắng và phóng to lên.

"Rắc"...

Savoie thuận lợi chụp được lậptức xoay người đối mặt với vách tường, híp mắt bắt đầu nghiên cứu.

Trên đùi viết cái gì thế? .... Ra vào?

Ra vào cái gì, vào sống ra chết? Ra vào xin hãy mang T?

Hai chữ đó vừa lúc vướng ngay chỗ đùi bị đứt, xuống chút nữa chỉ có không khí trống rỗng.

Savoie đắm mình trong trường quân đội nhiều năm, cũng từng nhiều lần đi theo quan trên ra tiền tuyến trợ giúp, nhìn dáng người ngay thẳng, tuấn tú của Bạch Linh, liền biết cậu tuyệt đối từng ở trong quân, với lại thời gian đi lính còn không ngắn tất nhiên sinh ra hoài nghi với ý đồ đến đây của cậu.

-------- hoài nghi cậu do tên beta nào đó phái tới giám thị mình.

Đừng hỏi, hỏi là do trực giác tổ truyền của loài cú sừng.

Savoie ỷ vào uy danh chủ tịch học sinh liên hợp năm trường quân sự đế quốc của mình trước đây, sai khiến một đám đàn em đi thu thập tin tức nhưng xoay một vòng lớn lại tay không mà về.

[Tên nhóm: Tiểu bá vương bóng đêm --- quân đoàn meo meo bay trên trời]

[Cú tuyết - Bà đây không gọi là Hedwig]: Lão đại, ngài cho manh mối cũng quá mơ hồ, chim đầu bạc nhiều như vậy, quăng lưới cả năm trường quân đội cũng quơ được trăm con như thế, tôi đi đâu mà tìm cho ngài, khác nào mò kim đáy bể?

Savoie không kiên nhẫn trả lời.

[Cho mi một gậy]: Không phải đã nói với theo các cậu phải tìm loài cắt sao? Học tình báo quân sự kiểu gì thế, học lại.

[Cú xám lớn - Mặt bự kêu nhỏ]: (Yếu yếu so ngón tay) Nhưng mà ̣.... Cơ bản gia tộc loài cắt đều tiến vào đội cận vệ hoàng gia, mà trong nghĩa vụ quân sự không quân chỉ có có mấy người thôi nhưng không có nghe nói ai gãy chân xuất ngũ.

[Cú tuyết - Bà đây không gọi là Hedwig]: Nghĩa vụ quân sự không quân? Ôi chao, lão đại ở chung một phòng với cậu ta à, có hình xăm gì đấy không?

[Cho mi một gậy]: Tôi không chú ý, vừa lúc cậu ta mặc quần đùi huấn luyện để tôi ngó xem.

Không quá một lúc đã trở lại.

[Cho mi một gậy]: Quả thật có, sao đoán được thế? Nhanh nhanh khai ra mau.

[Cú tuyết - bà đây không gọi là Hedwig]: Xùy, tôi biêt ai rồi. Đây là cơ mật quân sự, do lúc cha tôi uống say nói cho tôi biết. Các cậu chắc chắn biết uy danh hiển hách của quân đoàn cơ giáp Thâm Không chứ, có năm trường quân đội mà mỗi trường chỉ được tuyển 3 người làm quân mũi nhọn, là chiến lực nóc nhà của đế quốc.

[Cú xám lớn - Mặt bự kêu nhỏ]: Đó là quân đoàn mà lão đại qua năm cửa ải, chém sáu tướng, vượt 38000 người thi đậu vào nhưng lúc kiểm tra sức khoẻ lại lâm trận bỏ chạy ấy hả?

[Cho mi một gậy]: ???? Lâm trận bỏ chạy cái gì? Chú ý dùng từ, tôi gọi đó là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tìm một tầm cao mới khác. Chỗ kia y như địa ngục, ba ngày bỏ đói sáu bữa, hở một tý là PUA cờ hiệu khai phá tiềm lực, tôi lười hầu hạ sắc mặt của đám thiếu tướng kia.

[Cú xám lớn - Mặt bự kêu nhỏ]: (Meo meo gật đầu) Đúng vậy, lão đại của chúng ta được khai phá tốt lắm rồi, không cần làm một lần nữa.

[Cho mi một gậy]: Nói cái kiểu quái quái thế nhỉ?

[Cú tuyết - bà đây không gọi là Hedwig]: Khụ, tôi nói tiếp đây. Cái hình xăm kia là truyền thống của quân đoàn đầu tiên của Thâm Không, có rất nhiều cựu chiến binh vì quen chiến đấu trong thời gian dài, lúc tiêm thuốc giảm đau hoặc là dược phẩm ức chế và vân vân đều trực tiếp giữ kim tiêm, treo truyền dịch vòng quanh chân. Một lúc sau, đùi trong sẽ để lại sẹo. Rất nhiều người dứt khoát xăm lên đó, thứ nhất là để che vết sẹo, thứ hai nếu họ ngộ nhỡ chết ở tiền tuyến, đồng đội còn dùng nó để nhận dạng thi thể và mang về nhà.

[Cho mi một gậy]: Mọe. Mạnh vậy à?

Savoie vừa mới gửi tin đi chợt nghe âm thanh ngã bộp trong phòng tắm cùng với tiếng kêu đau rất nhỏ.

[Cho mi một gậy]: Ha ha, cũng có mạnh lắm đâu, chỉ là đóa hoa nhỏ trắng mềm ngã xuống đất.

Đánh chữ xong, cậu tựa vào giường nhảy xuống, ngăn North định đứng dậy, đắc ý ngẩng đầu lên: "Thân thể nhỏ bé của cậu không đỡ nổi cậu ta, cứ để tôi."

Có cơ hội chế nhạo đối phương, chắc chắn Savoie sẽ không bỏ qua.

North ngơ ngác gật đầu, nhìn Savoie cao ngạo ngẩng đầu bước đi mở cửa phòng tắm.

- Lạch cạch.

Công tắc nguồn điện đóng lại, chung quanh chìm vào bóng tối.

Savoie giật mình dựng thẳng lông tai lên, trong lòng không sợ hãi bởi vì cú đại bàng có thiên phú nhìn được đồ vật vào ban đêm

Cậu ta phóng đại tầm nhìn sắc nét gấp 100 lần so với người thường, đột nhiên có một tiếng xé gió hung mãnh bổ thẳng về phía cậu ta.

Cậu ta thấy rõ đó là bàn tay hóa thành đao, lại là lần đầu ở khoảng cách gần như vậy cảm nhận được cái gọi là thấy được nhưng lại trốn không thoát, cơn gió sắc bén và cái gáy lạnh lẽo....

- Cậu bạn nhỏ, lần sau chụp ảnh nhớ tắt âm thanh nhé, tôi bị gãy chân chứ không phải điếc.

Đối phương thừa dịp cậu ta ngây người, chẳng mấy chốc dễ dàng áp mặt cậu ta xuống đất và dày dặn kinh nghiệm dùng đầu gối chấn vào khớp cột sống của cậu ta, nhúc nhích sẽ bị người này nghiền nát xương cốt.

Ra tay nhanh, chính xác, tàn nhẫn căn bản không phải là sinh viên trường quân đội mới ra chiến trường vài lần.

Mặt Savoie bị cậu ấn trên mặt đất, cậu ta phẫn nộ hô to: "Đồ chim thối, cậu giở trò dụ tôi vào. Dụ địch xâm nhập thắng không cần vũ lực."

Chú chim cắt thờ ơ, để lộ ra cách nói chuyện già dặn, bừa bãi không phù hợp với tuổi:

- Tôi đã tắt đèn đủ cho cậu có ưu thế sân nhà còn gì, đúng không? Nhóc gà mái bóng đêm?

Mặt Savoie lúc xanh lúc trắng, chết cũng không chịu thừa nhận mình tìm cớ, bị một con chim một chân hạ gục.

Bạch Linh một tay đè vai cậu ta, tay kia cướp máy liên lạc.

Ánh mắt Savoie lơ mơ, ở trong bóng tối nhìn cậu chọt sáng màn hình, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào khóe miệng Bạch Linh dần dần có hơi âm trầm.

Bạch Linh gằn từng tiếng đọc: "Hoa nhỏ mềm mại.....ngã xuống đất."