Chương 15. Người giám hộ chính thức.

Chương 15. Người giám hộ chính thức.

Savoie tưởng rằng tiếp theo mình sẽ bị đánh rất nặng.

Nhưng Bạch Linh chỉ mở album ảnh ra, xóa đi bức ảnh đó rồi ném trả lại cho cậu ta, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng để tôi bắt được cậu.”

Savoie thở phào nhẹ nhõm, trong tiềm thức cảm thấy con chim này xem ra không khó ở chung như vẻ bề ngoài, cậu rất biết ân tình và uy nghiêm..

Hả? Ân tình và uy nghiêm? Từ này không đúng. Với lại khi nhìn thấy đôi mắt hung dữ rõ ràng của đóa hoa trắng ấy, tại sao lại đột nhiên bỏ qua cho mình chứ?

Savoie nhìn Bạch Linh bám vào tường nhảy ra khỏi phòng tắm, cậu ta cầm máy liên lạc lên xem, đột nhiên đỏ bừng mặt.

[Cú Tuyết - bà đây không gọi là Hedwig]: Tôi không tin đó là một bông hoa trắng tinh, chắc chắn người ta rất đẹp thôi. Hơn nữa, chẳng phải trước đây lão đại ngưỡng mộ những cựu chiến binh đó nhất sao? Nếu ngài không tiến cung mà đi quân đoàn Thâm Không, chắc có khi bây giờ còn gọi người ta một tiếng "Sĩ quan huấn luyện" ấy chứ.

Savoie nghiến răng đứng dậy, tức giận gõ phím.

[Cho mi một gậy]: Tôi sẽ không gọi tên đó là sĩ quan huấn luyện, vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ tới điều đó!

[Cho mi một gậy]: Nếu không phải là bông hoa trắng tinh thì đó là thú một chân hoa ăn thịt người.

Đáng tiếc đóa hoa ăn thịt người này mạnh thì mạnh đấy nhưng tính tình quá bướng bỉnh và không nghe lời khuyên của ai cả.

Không quá hai giờ, quả nhiên con chim cắt kia tái nhợt, buồn nôn khó chịu và thần kinh bị co rút đau đớn nghiêm trọng, bắp chân không ngừng run rẩy khi cậu nằm đó, đôi khi ngất lịm đi, đôi khi ngực phập phồng hít không khí và có nhiều triệu chứng của phản ứng gián đoạn lần lượt kéo đến.

"Chim, Chim, Chim, Chim!" North mở cánh cửa nhỏ của khoang con nhộng, lo lắng gọi hai tiếng, quay lại nói: "Savoie, chúng ta phải đưa cậu ấy đến phòng y tế."

“Không.” Sava thẳng thừng phản đối.

North gấp đến mức muốn nói, đến nước này rồi, hai người đừng giận dỗi nữa, lại thấy Savoie vươn cánh tay dài ra kéo tay phải của Bạch Linh qua.

Savoie bình tĩnh giải thích: “Cậu ta trở lại vào buổi sáng với một cơ thể đầy pheromone bảo vệ của alpha, cậu cũng thấy đấy. Vào cung rồi thì dựa trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói thì cậu ta hoàn toàn là tài sản riêng của TGK, nếu bị người ta bắt quả tang cậu ta chạy ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ với alpha khác, đừng nói là phòng y tế mà sẽ đưa thẳng cậu ta lên giá treo cổ luôn đấy."

North quan tâm sẽ bị loạn dến lúc này cậu ta cũng phản ứng lại, theo bản năng nhìn camera phía trên đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên làm gì đây?"

Savoie gỡ những ngón tay đang run rẩy của Bạch Linh ra và xoay vòng giam giữ trên cổ tay về phía mình: "Tất nhiên là liên hệ với người giám hộ của cậu ấy trước."

Nói xong cậu ta nhấn nút gọi khẩn cấp màu đỏ.

Chuông cảnh báo của vòng giam giữ của Omega ngay lập tức kích hoạt khiến vòng tay của người giám hộ rung lên, cho nên dù ở xa đến đâu hay đang ngủ, chỉ cần alpha chưa chết, nhất định sẽ được kết nối ngay lập tức. Nếu cố ý không nhận thì nó sẽ giống như ngọn nến tươi sáng của chiếc bánh sinh nhật rung mãi không ngừng trong ba ngày ba đêm.

Hơn nữa, từ món khô bò loại đặc biệt không trộn lẫn tinh bột, Savoie phỏng đoán rằng người giám hộ nào có thể thuần hóa được cậu chàng này chắc chắn là người giàu có hoặc quyền quý.

Nhưng sau khi cuộc gọi vừa chuyển được, lại cho cậu ta một câu trả lời bất ngờ:

"Người giám hộ chó má gì đấy, ông đây vứt bỏ mặc kệ từ lâu rồi, để thằng O đó tự nguội đi. Nếu còn gọi lại cho tôi, cẩn thận tôi sẽ tố cáo các người với ứng dụng chống lừa đảo đấy!"

Savoie hét lên: "Cái quái gì vậy, chỉ với anh mà xứng làm người giám hộ của cỗ máy chiến tranh của quân đoàn Thâm Không à?"

Bạch Linh cuộn tròn lại, nghe được những lời quen thuộc, mí mắt bất an run rẩy.

North cũng bị sốc, nhưng cậu ta lập tức nhớ ra điều gì đó. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta gọi Savoie sang một bên và lựa chọn thẳng thắn thú nhận:

"Ừm... Nói ra rất dài dòng nhưng thật ra cái vòng giam giữ kia không thuộc về bản thân Chim."

Savoie sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng chấp nhận sự thật, đồng thời lại càng khó chịu hơn: “Tôi biết tên này giấu danh tính đi vào -” để theo dõi tôi.

North thấy cậu ta không hiểu sao lại tức giận, North nhanh chóng đổi chủ đề: “Nhưng chúng ta có thể sử dụng chức năng [Alpha đã đến thăm trong ba ngày qua] của vòng giam giữ để tìm A mà cậu ấy đã tiếp xúc gần gũi vào ngày hôm qua.”

Savoie bĩu môi thuần thục chuyển sang góc giao diện ảo, hai cái đầu cùng lúc dán sát lại và tập trung nhìn kỹ hơn --

Danh sách trống.

Cái quái gì đây?

North không nói nên lời, loại trừ một phần vạn khả năng vòng giam giữ gặp trục trặc thì khả năng duy nhất còn lại chính là...

"Ô, cái này... không thể nào, không thể nào..."

Savoie khoanh tay chế nhạo: "Tôi đã nói mà sao cậu ta điên cuồng thế, hóa ra đã lén lút đi thị tẩm sau lưng chúng ta."

Mọi người đều biết trong toàn bộ đế quốc, người duy nhất không cần đeo vòng giam giữ chính là bản thân hoàng đế. Mà bọn họ lại đang ở trong cung, Bạch Linh cả đêm không trở về phải đi ôm ấp với ai? Câu trả lời rõ ràng trong nháy mắt.

North cắn móng tay, rất rối rắm khó hiểu: “Không, tôi luôn cảm thấy Chim Chim không có hứng thú với vị kia.”

Lần đầu gặp nhau đã chửi TGK tệ hơn chó rồi, mà đó là điều có thể nói ra?

Savoie không tin chút nào, trợn mắt xem thường phàn nàn: "Nếu không phải hoàng đế thì còn có thể là ai? Không thể nào là hồn ma Isupalesso đè cậu ta chứ."

"...Ừm."

Một thanh âm đáp lại bất ngờ vang lên khiến hai người sợ đến mức dựng thẳng lông trắng cả người lên, mồ hôi túa ra, đồng loạt nhảy dựng lên: "Ai?!"

Mọe, là quỷ thật à?

Nhìn lại, là con robot quét nhà đang nghiêng đầu thò vào cửa, hai luồng đèn đỏ kỳ lạ phát ra từ ống kính.

Tại sao robot lại xuất hiện ở đây vào đêm khuya khi nó không quay lại cột sạc? Savoie và North nhìn nhau và nảy sinh nghi ngờ.

Đặc biệt là Savoie đã từng nghe đến nhiều trường hợp lỗi hệ thống và robot ám sát chủ nhân của chúng, năm ngoái cũng xảy ra một vụ việc nghiêm trọng là robot an ninh tàn sát một tòa nhà văn phòng sau khi cắt điện, không thể không cẩn thận phòng bị.

Nhưng ống kính của con robot phía trước nhanh chóng biến thành hai ngôi sao đang quay, nó giơ hai cánh tay cơ khí bên trái và bên phải lên để cho họ thấy rằng nó không có vũ khí, chỉ mang theo một chiếc túi giấy bảo vệ môi trường rồi vui vẻ hỏi:

"Cậu chim nhỏ có ở đây không? Chủ nhân bảo tôi đưa cho cậu ấy một thứ."

Savoie tự nhận mình là "con chim lớn" liền chỉ vào bên trong. Cậu ta và North vừa rồi gào lớn đến nỗi khiến Bạch Linh tỉnh giấc.

Lúc này Bạch Linh đang ôm trán ngồi dậy, cậu mò mẫm tìm lọ hormone sinh dục A trên gối, vặn

ra rót hai viên, mím môi rồi đổ thêm ba viên vào lòng bàn tay rồi nuốt chúng trong một ngụm.

Cậu dụi dụi hàng mi ướt của mình, ngây người vài giây mới nhận ra AI, sau đó phát hiện giao diện của vòng giam giữ đang bật sáng, cậu lập tức nheo mắt nghi ngờ nhìn Savoie.

Savoie hừ một tiếng và quay lưng... đi.

Chính North bước ra, nhỏ giọng giải thích: “Chúng tôi thấy cậu không được khỏe, muốn liên lạc với người giám hộ của cậu, cho dù hắn không đến được cũng có thể nói chuyện với cậu một chút.”

Trong thời kỳ phân hoá của omega, ngoài việc thực hiện nghĩa vụ [Làm dịu] và [Bảo vệ] thì vai trò của người giám hộ ngày càng được thể hiện ở sự trấn an về mặt tâm lý——

Là đàn anh, hỗ trợ, động viên và trấn an tinh thần của bạn.

Theo một nghĩa nào đó, người giám hộ là người duy nhất sát cánh bên bạn vô điều kiện.

Cho nên ở thế kỷ trước yêu cầu tiêu chuẩn đạo đức cực kỳ cao đòi hỏi trước khi trở thành người giám hộ, bạn phải trải qua đào tạo và có được chứng chỉ chuyên môn.

Tất nhiên, tương đương với sự chăm chỉ cố gắng, những người giám hộ xuất sắc được omega công nhận có thể đạt được điểm tín nhiệm xã hội ổn định, nếu có thể đạt được điểm trung bình từ 6,5 trở lên, sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc thăng chức và tăng lương.

Tuy nhiên sự thật là chất lượng người giám hộ đã giảm sút trong những năm gần đây.

"Người giám hộ của tôi..." Bạch Linh cau mày, ôm đầu chịu đựng cơn đau âm ỉ, môi mấp máy hồi lâu mới chậm rãi nói:

"Những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải báo cho anh ta biết. Hơn nữa tôi cũng không thân thiết với anh ta, chỉ là người bảo lãnh mà tôi tìm thấy trên mạng, là người hảo tâm tốt bụng ký giấy chứng nhận đi xa của omega đã phân hoá cho tôi, bình thường tôi không liên lạc gì với anh ta."

Ít nhất trong mười năm từ mười chín tuổi đến hai mươi chín tuổi không có nhiều giao tiếp.

Cậu thực sự quen biết với tiên sinh D sau khi bước sang tuổi ba mươi, vì vậy cậu đã gác chuyện xa xôi này sang một bên kể từ khi sống lại.

Bình thường Bạch Linh sẽ giữ những chuyện riêng tư này cho riêng mình, nhưng nghĩ đến sự lo lắng của bạn cùng phòng, cậu hiếm khi tiết lộ một chút chân thành.

Savoie nghe mà không hiểu sao tức giận vô cớ: “Vậy người giám hộ đó được 0 điểm chứ?”

Không ngờ, Bạch Linh theo bản năng phản bác lại, nghiêm túc nói: “Hắn được 9,9 điểm là tôi cho hắn.”

Và giữ 22 năm liên tục mà không bị tụt lại sau mỗi tháng.

Savoie nghiêng đầu sang chỗ khác, giận dữ lẩm bẩm: "Bị người ta vứt bỏ mà còn chấm điểm cho, ngay cả chân giả loại tốt còn không nỡ mua, làm mất mặt mũi loài ác điểu chúng ta...."

Bỏ qua vấn đề người giám hộ của Bạch Linh và quay lại nhìn AI, đối phương dường như không hiểu nội dung giữa mối quan hệ giới tính AO và đang ở trạng thái nhàn rỗi CPU. Bạch Linh nhẹ nhàng vỗ đầu nó và nó ngay lập tức thức tỉnh trong lúc chờ đợi, nhanh nhẹn cầm lấy cái túi lên và lấy mọi thứ từ bên trong ra.

Chẳng mấy chốc, sáu chai sữa tươi đựng trong ly đã được đặt ngay ngắn trên bàn.

"Sữa tươi không để lâu được, tối nay một chai và sáng mai một chai." AI dùng kuyên thay ngón tay và chào cậu như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, Salute.

Bạch Linh ngơ ngác nhìn những chai thủy tinh xếp thành một hàng: “Nhưng ở đây có sáu chai?”

"À, bởi vì chủ nhân đã nói với tôi rằng: "Mang thêm vài chai để ngừa cậu kết bạn mới"."

Nghe đến hai từ "bạn mới", cổ Savoie đỏ bừng, ánh mắt chợt đảo quanh, chột dạ nhìn lên trần nhà.

Sau đó, AI mở khoang chứa đồ của mình ra, lấy ra một cục pin lithium nóng hổi rõ ràng là vừa mới rút ra khỏi bộ sạc, nhiệt tình nói:

“Còn có một cục pin dự phòng, cái này trước đây chưa dùng đến, là pin mới tìm được trong kho. Trưa hôm nay nhiệt độ sẽ giảm xuống, cậu có thể sẽ sạc không được, lại không ra ngoài được, mà thanh niên thì nên ra ngoài thường xuyên hơn và đừng vì một vấn đề nhỏ mà vướng bước chân."

AI cúi người xuống và vặn nhỏ âm lượng loa: “Lén nói cho cậu biết là tôi cũng mong cậu đến chỗ chúng tôi thường xuyên hơn.”

Cái... cảm giác được người nhớ nhung trong một đêm lạnh lẽo...

Bạch Linh theo bản năng siết chặt chăn trên đùi, cúi đầu, há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Thấy cậu im lặng, AI đề nghị: "Cậu có muốn nói chuyện với chủ nhân không? Tôi có thể giúp cậu kết nối."

Bạch Linh như tỉnh mộng, đột nhiên ngẩng lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh trước đó, đôi mắt rã rời vì bị hành hạ bởi những phản ứng gián đoạn, hiện lên một tia sáng.

AI bắt đầu bấm nút ngay tại chỗ: "Tích, tích, tích, tích, bíp, bíp - alo? Ừm, là tôi, ồ~ Được rồi, được rồi, giao cho cậu ấy——"

Bên trong máy liên lạc của robot được gắn vào chiếc khuyên ở bên phải, nó trực tiếp rút "bàn tay nhỏ" bằng thép ra và nhét vào người Bạch Linh.

Bạch Linh bối rối cầm lấy, một tay đưa chiếc khuyên liên lạc lên tai, nghiêng đầu dựng vai lên kẹp chặt, vừa nói "Chờ một chút, chờ một chút", vừa nhanh chóng cúi xuống và vươn tay rút bộ sạc của chân giả ra còn quên mang giày vào, ra khỏi giường và loạng choạng chạy ra ngoài.

"Xin chào. . ."

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, một bức tường ngăn cách âm thanh giữa hành lang và phòng ngủ.

Savoie bàng hoàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa hồi lâu, không thể tin vào mắt mình.

"... Con chim thối này chắc chắn đang lừa chúng ta! Tại sao cậu ta lại có quan hệ không tốt với người giám hộ chớ, vừa giao đồ ăn vừa nói chuyện điện thoại? Đây chắc chắn là người giám hộ thực sự, phải không?"

Những hạt tuyết đang rơi xuống từ bầu trời đêm đỏ rực, cùng với tiếng ồn trắng xào xạc khiến mỗi giây trôi qua êm đềm và kéo dài, như thể thời gian đang bước nhẹ nhàng chậm lại.

Bạch Linh trốn ở cầu thang, một bên vai dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhưng ngón tay cầm chiếc khuuyên nhỏ lại nóng rực.

Cậu cố tình thở nhẹ và nghe thấy âm thanh phát ra từ sóng điện từ trong tai.

“Chào buổi tối.” Giọng nói Úc Trầm vẫn dịu dàng từ tốn: “Tôi muốn biết dạo này cậu thế nào, có thể kể cho tôi nghe được không?”