Chương 16. Nhưng đây là uống rượu độc giải khát

Bạch Linh không giống như một omega lớn lên theo cách bình thường. Cậu không có kinh nghiệm giao tiếp tình cảm với alpha, và cũng không biết rằng câu nói đó giống như một phần nghĩa vụ của người giám hộ——

[Có trách nhiệm quan tâm đến tình trạng thể chất của O và an ủi cô ấy/cậu ấy nói ra cảm xúc thật của mình]

Bạch Linh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nói, nói, nói cho ngài biết cái gì... Cậu không giỏi miêu tả trạng thái của mình, bình thường chỉ có ba lựa chọn: "Được, có thể cử động và không thể di chuyển", nhưng trả lời "Được" quá có lệ.

"Huyết áp là 110/65mmHg, lượng mỡ trong cơ thể là 9%, nhịp tim là 60 ba phút trước và 100 sau khi nhận được cuộc gọi của ngài."

Cậu đọc dữ liệu từ cái vòng kiểm soát một cách nghiêm túc, như thể cậu đang báo cáo về các vấn đề quân sự.

"Sau khi cậu nhận được cuộc gọi của tôi..." Úc Trầm ở đầu dây bên kia sửng sốt, không khỏi ôm trán mà khóe miệng cong lên, tâm tình vốn trì trệ lại trở nên vui vẻ. Hắn nhẹ nhàng trả lời:

"Đợi một chút, để tôi lấy bút ghi lại."

Bạch Linh kinh ngạc há miệng... Ô, sao, sao đột nhiên nghiêm túc vậy?

"Cậu hãy báo lại số liệu đi." Trong máy vang lên tiếng lật trang giấy.

Bạch Linh xoa xoa mồ hôi nóng hổi trong lòng bàn tay, vội vàng nói: "Không cần viết ra, dữ liệu lộn xộn lắm... Hay là tôi trực tiếp gửi cho ngài?"

Nói xong, bản thân cậu vẫn vô cảm, tự hỏi gửi dữ liệu cơ thể làm quái gì, thật kỳ lạ.

Úc Trầm khẽ mỉm cười, cầm máy nói: “Vậy cậu nhập số liên lạc của tôi vào.”

"Máy liên lạc của tôi ở trong phòng, đợi tôi trở về lấy." Bạch Linh còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, xoay người chuẩn bị trở lại phòng lại bị Úc Trầm ngăn lại:

"Ý tôi không phải là thiết bị liên lạc, mà thêm vào vòng kiểm soát của cậu đấy."

Bạch Linh kinh ngạc nhướng mày, theo bản năng nói: "Nhưng vòng kiểm soát chỉ có thể thêm một số liên lạc khẩn cấp, đó là người giám hộ của tôi..."

"Xóa hắn đi." Úc Trầm nhẹ nhàng nói nhưng tương phản gọn gàng dứt khoát giống như mệnh lệnh không thể từ chối.

Bạch Linh suy nghĩ một chút, cái vòng kiểm soát vốn dĩ không phải của cậu, mà người giám hộ đó cũng không biết cậu, xóa thì xóa.

Cậu lướt lướt ngón tay để nhập số do nhân ngư cho, màn hình tự động hiện lên dòng chữ [Bạn có muốn ghi đè không?], cậu bấm vào [Có] không chút do dự. Màn hình nhấp nháy một chút và cuộc gọi mới ngay lập tức loại bỏ số trước đó, vững vàng chiếm toàn bộ và là số duy nhất trong danh sách.

Úc Trầm nghe cậu trầm mặc một hồi, đoán cậu đang thao tác liền xoa xoa cái nhẫn trên ngón tay hắn, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: "Đã ghi đè được chưa?"

"Xong rồi, tôi nhìn thấy tên của ngài, Úc Trầm..."

Bạch Linh vô tình đọc to cột [Emergency contact (Liên hệ khẩn cấp)]. Giọng điệu lạnh lùng và trong trẻo mang theo sóng điện vô hình vang vọng một cách uyển chuyển trong phòng làm việc u ám của Úc Trầm.

Đối với sự vâng lời của cậu, Úc Trầm trong lúc nhất thời không nói gì.

Xiềng chân truyền đến cơn đau đớn nhè nhẹ ngưa ngứa, nhắc nhở hắn không được có ý nghĩ xằng bậy nhưng đầu ngón tay hắn giật giật, đột nhiên hắn nghiêng người, vươn tay ấn vào khóa vân tay ở gót xiềng chân.

Với một tiếng “Tích” nhẹ nhàng, chiếc xiềng kim loại trượt xuống mu bàn chân.

Hắn nắm lấy nó ném xuống gầm bàn rồi đứng thẳng người, thay bộ đàm máy liên lạc bằng tai nghe điện thoại, kẹp vào xương tai phải rồi thả mình dựa vào lưng ghế nhung một cách thoải mái và thích thú.

Có lẽ vì thời tiết tuyết rơi vừa phải nên hắn hiếm khi buông lỏng kiềm chế mà muốn buông thả một lần.

"Tôi đã nhận được cục kẹo mà cậu để trong tờ giấy và tôi rất thích nó."

Nhịp tim của Bạch Linh cũng không chịu thua kém, đập nhanh hơn trong giây lát, cậu luôn cảm thấy Úc Trầm có hơi khác lạ trong tối nay, giọng điệu càng dịu dàng khiến người ta sa vào hơn.

Mặc dù cậu đang mặc quần soóc, đứng ở cầu thang mát mẻ nhưng bất giác run lên vì gió lạnh lùa vào từ khe cửa sổ, giọng nói lã lướt lười biếng đó vẫn quanh quẩn bên tai cậu, một cảm giác nóng bức dường như truyền đến từ lỗ tai khuếch đại từ từ đốt cháy bỏng rát khắp cơ thể.

Bạch Linh bị tia nôn nao kỳ lạ dẫn dắt, lời nói tự nhiên tuôn ra từ môi: “Ngài thích là được, lần sau tôi được trả lương sẽ mua nữa. Lúc sáng ngài vẫn đang ngủ nên tôi không tiện quấy rầy nên tôi đã viết tờ giấy nhắn lại."

Úc Trầm chậm rãi cởi hai nút trên cùng của cổ áo, móng tay trong suốt tái nhợt ở trên ngón tay trắng nõn thon dài dần dần chuyển sang màu đen tối nguy hiểm: “Nếu muốn, lần sau cậu cứ trực tiếp đến gặp tôi trong phòng ngủ chính, không có vấn đề gì."

Bạch Linh cảm thấy hiệu quả của 5 viên hormone A vừa mới uống đang giảm dần theo từng giây.

Cậu bắt đầu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và hơi thở trở nên kém nhịp nhàng, như thể có một sợi dây vô hình nào đó buộc chặt vào tứ chi, cố gắng kéo cậu về phía vực thẳm vô định.

Bạch Linh tựa trán vào cửa kính, gian nan suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của hắn rồi từ chối: “Không được.”

"Tại sao lại không?"

"Bởi vì... tốt nhất ngài không nên làm thế, ngài nên đề phòng và đừng tin tưởng vào tôi quá nhiều, một người xa lạ như tôi chỉ mới quen được một tuần."

Úc Trầm nhận được câu trả lời và mỉm cười thoải mái vui vẻ. Không có lòng đề phòng rốt cuộc là ai đây?

Hơi nước đọng trên cửa sổ làm ướt mái tóc trắng mềm mại, Bạch Linh nghi hoặc hỏi: "Sao ngài lại cười?"

"Tôi muốn xoa xoa những chiếc lông nhỏ trên đầu cậu ghê."

Chiếc lông nhỏ bé của tôi? Bạch Linh theo bản năng vô thức đưa tay sờ vào chiếc lông vũ cũng dính bọt nước, cậu tùy tiện gãi gãi tóc, nhưng đột nhiên bị một cảm giác trống rỗng mãnh liệt tóm lấy.

Trong nháy mắt đó, trong đầu cậu không hiểu sao ảo tưởng ra một bàn tay to lớn, tiếp tục làm phong phú nó bằng nhiều chi tiết khác nhau. Lòng bàn tay sâu lõm đầy vân tay, khớp ngón tay sạch sẽ, mỗi ngón tay dài có hai khớp dày nhô ra, tĩnh mạch nổi gân xanh lờ mờ trên mu bàn tay bám vào làn da cẩm thạch trắng đυ.c, giống như dòng sông chảy trên cánh đồng tuyết. Mỗi lần bàn tay luồn vào tóc và xoa nhẹ nhàng, cậu sẽ có cảm giác như được sông biển cọ rửa một lần nữa, nằm trên bãi nước cạn mà nôn nóng, khát nước không chịu nổi, như bị nghiện...

“Ngài không thể dung túng tôi như thế, nếu không sẽ nuôi tôi thành kẻ xấu mất.” Bạch Linh cụp mi, lo lắng đi tới đi lui, hai tay buông thõng bên hông thỉnh thoảng co giật.

Muốn....muốn được...

Dừng lại đi! Chắc chắn là uống chưa đủ lượng hoocmon A, đợi lát nữa phải tăng gấp đôi rồi uống mới được.

Úc Trầm hạ giọng hỏi: "Sao lại... xấu chứ?"

Bạch Linh ngồi ở trên cầu thang, luống cuống vặn vẹo ngón tay: "Ngài bảo robot lại đây tặng đồ, theo thời gian lâu dài, tôi sẽ đợi ở cửa đúng giờ như con chim cúc cu trong đồng hồ cổ, như vậy không ổn lắm."

Úc Trầm không nhịn được đứng dậy khỏi ghế cao, đầu ngón tay lướt qua mép bàn gỗ lim nhẵn nhụi, như đang vuốt ve đường nét của cơ thể trẻ trung mềm dẻo, hắn chậm rãi đi vòng quanh bàn, dường như đang suy nghĩ hoặc là do dự. Cuối cùng, hắn dừng lại, hơi cong đầu gối, chống đỡ mép bàn bằng những đường gân phồng lên ở tay trái, cả người ngồi dựa vào chiếc bàn rộng với dáng người cao lớn và mái tóc vàng tươi sáng. Hắn thỏ thẻ bằng cái giọng quyến rũ của mình:

"Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu một tách hồng trà, có lẽ sẽ có thêm một hoặc hai cái bánh quy, loại bánh quy cậu đưa cho tôi."

"Trà là cái gì, thuốc pha nước uống hả?"

"Không, là lá trà xanh được rang, tôi ngắt lá cây trà trong vườn vào mùa xuân." Mỗi một lời nói như có móc câu.

"Ngài có một khu vườn ư? Nó ở đâu?"

Đó là âm thanh có chút kinh ngạc của chú chim nhỏ. Khóe miệng Úc Trầm nhếch lên, không loài chim nào sẽ không thích hoa cỏ phong phú.

“Sau bồn tắm có hoa thơm nở về đêm, tôi có đặt bàn trà cạnh chậu hoa.”

Trên lục địa nhân tạo này, thảm thực vật xanh vốn đã khan hiếm, nhiều loại hoa và thực vật khác nhau từ thời trái đất cổ đại chỉ được nhìn thấy trong vườn thực vật với giá cao.

Bạch Linh không khỏi tưởng tượng đến trà nóng cùng hương hoa ấm áp, không khống chế nổi muốn đồng ý: "Được..."

"Ai ở đó!" Đột nhiên, một tia sáng từ trên cao chiếu xuống, chiếu vào Bạch Linh.

Bạch Linh cảnh giác đứng lên, ngước đôi mắt xám lạnh lùng nhìn người đang đứng trên cao ở bậc thang cuối cùng.

Đó là quản lý ký túc xá.

“Đã muộn thế này, cậu còn ngồi đây làm gì?” Quản lý hoài nghi dùng đèn pin quét cậu từ đầu đến chân một lượt.

Bạch Linh bình tĩnh nói: “Tôi đi ra đọc thuộc lòng quy tắc O đức.”

"Cậu có một thái độ rất tích cực đấy." Câu nói mang theo một chút trêu chọc chế nhạo.

Quản giáo liếc nhìn mảnh sắt nhỏ trong tay cậu. Hiển nhiên ở bên ngoài thú cưng bị cấm sử dụng công cụ liên lạc, tuy rằng nếu bị bắt sẽ không bị đuổi ra khỏi cung, nhưng cũng sẽ bị trừ điểm, trừng phạt và hạ thấp đãi ngộ.

Nhưng thứ trong tay omega này rõ ràng không giống một thiết bị giao tiếp.

Quản lý không bắt được nhược điểm của cậu, vẻ mặt gã vô cảm ra lệnh: “Lập tức trở về phòng cậu đi. Đêm nay vị vua vĩ đại của chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc dành cho những người nổi tiếng trong giới chính trị và chỉ huy quân đội, để ngăn chặn các alpha vào hậu cung toàn bộ lối đi ở tầng trệt đều phải bị chặn, cầu thang này cũng sẽ bị đóng lại ngay lập tức."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Bạch Linh đáp lại nhìn người quản lý cầm theo chiếc đèn pin cầm tay đi đến tầng tiếp theo. Cậu nhanh chóng rời khỏi cầu thang, đi đến cửa, lại không nhịn được nhìn khuyên máy liên lạc.

Trên đó không có màn hình, cũng không hiển thị cuộc gọi có bị cúp máy. Cậu không ôm hy vọng áp nó lên tai và nói: "Alo?"——

"Tôi ở đây." Úc Trầm nhẹ nhàng trả lời.

Bạch Linh sửng sốt một lát, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, có thể nói là cảm giác an toàn, cũng có thể nói là cậu hụt hẫng nhưng rồi vẫn được ai đó nuông chiều kiên nhẫn chờ đợi mình. "Ngài vẫn chưa cúp máy à...?"

“Bởi vì cậu vẫn chưa nói lời tạm biệt với tôi.”

Bạch Linh vô thức sờ sờ gò má, cậu biết Úc Trầm nhất định đã nghe được quản lý nhắc nhở, cậu lo lắng đá vào tường từng chút một: "Có lẽ tôi không có cách nào qua được... Không, chắc là trèo qua tường được, ngài mở cửa sổ xem có băng trên tường ở bên ngoài không—“

“Vậy tối mai hãy đến, được không?” Giọng điệu Úc Trầm êm ái thương lượng với cậu, đồng thời tỉnh bơ móc một cái lỗ trên tấm gỗ bàn dày hai centimet.

"Trèo tường quá nguy hiểm, tôi không muốn cậu ướt đẫm đến đây." Úc Trầm rút ngón tay cái ra khỏi lỗ, đưa lên môi liếʍ, nếm mùi ngọt ngào của mùn cưa và máu từ trong đó.

Nhưng đây chỉ là uống thuốc độc để giải khát mà thôi...

Hắn buông chiếc bàn ra, không trút giận lên đó nữa mà ra lệnh mở cửa sổ.

Cơn gió tuyết lập tức tràn vào, thổi bay ngọn tóc, mùi hương pheromone nồng nàn nóng nảy trong phòng bị gió lạnh cuốn đi, màu đen sẫm trên đầu ngón tay rút đi và một lần nữa trở nên dịu dàng và lịch sự.

Hắn cũng không nói “một ngày nào đó” một cách có lệ mà chân thành đưa ra thời gian chính xác:

"Tôi sẽ đợi cậu ở đây vào lúc sáu giờ tối mai."

Sáu giờ chạng vạng.