Chương 8. Làm hoàng hậu của tôi đi.

Làm bên giáp tân nhiệm, Uriel cũng lấy được số liệu kiểm tra sức khoẻ của Bạch Linh.

Mười năm.... Bản thân nghiên cứu về người tàn tật lái cơ giáp rốt cuộc cũng đi đến bước cuối cùng.

Con chim nhỏ này là miếng ghép hình cuối cùng của bức tranh.

Uriel biết thân thể khỏe mạnh là yêu cầu cứng nhắc để khởi động cơ giáp. Mặc dù tứ chi tàn tật nhưng với kỹ thuật sinh vật cực kỳ phát triển tiên tiến của đế quốc, chỉ cần chịu dùng nhiều tiền có thể tiến hành tái sinh chi bị gãy.

Nhưng giai cấp bình dân sẽ không may mắn như vậy.

Ở đế quốc, sử dụng cơ giáp không khác gì xe công trình ở trái đất. Ngoại trừ một số ít các cuộc tấn công quân sự, bình thường cơ giáp dân dụng được sử dụng rộng rãi trong việc lấp biển tạo đất, xây dựng quỹ đạo giữa các vì sao, xây dựng cơ sở hạ tầng thành thị ở đáy biển.

Bởi vậy rất nhiều gia đình bình dân cũng sẽ mua cơ giáp từ tầm trung đến thấp để tham gia công trình nuôi sống qua ngày.

Trong đám người đó phần lớn mang huyết thống loài chim.

Bọn họ trời sinh chịu được lực hút siêu G nhưng xương cốt khá nhẹ nên khi gặp phải sự cố rất dễ bị gãy xương thậm chí thường xuyên bị cắt cụt.

Nhưng phí dụng cho tái sinh chi bị gãy mất ít nhất bảy tám chục vạn, lâu thì bốn, năm trăm vạn sau còn cần nghỉ việc nghỉ đẻ, được người chăm sóc tĩnh dưỡng ít nhất phải nửa năm, căn bản không phải gia đình bình thường nào sau khi mất đi trụ cột lao động cũng chống đỡ được.

Uriel muốn phát triển mô hình cơ giáp để nhóm chim nhỏ tàn tật cũng có thể lái và cố gắng sinh tồn.

Mười mấy năm qua, kế hoạch của y vấp phải trắc trở khắp nơi.

Các nhà sản xuất từ chối y với lý do "Không có lợi nhuận" còn chính phủ từ chối tài trợ vì đó là "Chọn lọc tự nhiên".

Cuối cùng, khi y sắp bỏ cuộc. Một ngày nọ, bỗng nhiên ông chú của y nói rằng nguyện ý giúp đỡ.

Khi hỏi lý do, đối phương trầm ngâm nói:

- Ta mơ thấy thân thể một cố nhân bị khuyết tật.

Uriel thầm nghĩ phải cảm tạ vị cố nhân đã báo mộng tranh thủ vì y mà đầu tư năm nghìn vạn cho tập đoàn liên hợp chế tạo vũ khí hàng không "Gorgon".

Có lẽ vận mệnh đã được an bài, nhận được tài chính chưa tới mấy ngày, y lại gặp được đối tượng thực nghiệm thích hợp...

Bạch Linh gãy chân.

Giống như tất cả đều khảm vào quỹ đạo chính xác, đang hướng về phía hy vọng, đi tới.

Uriel vội vàng thông báo tình huống với chú mình:

- Chào buổi tối, người lái thực nghiệm của chúng ta đã thông qua, số liệu điều khiển bay vô cùng ưu tú, tin chắc đủ để chống đỡ hoàn thành lần thực nghiệm thứ tư của chúng ta.

- Nhưng cậu ấy có hơi suy dinh dưỡng còn tuột huyết áp. Đáng tiếc cậu ấy không chịu thường trú ở căn cứ nếu không nhất định phải mang theo cánh nhỏ của cậu ấy lại đây điều dưỡng.

Mặc dù Uriel đã qua tuổi ba mươi, vẫn không yên lòng về ông chú thâm niên quá lâu này, dù sao trong mắt đối phương, toàn bộ thủ đô đế quốc chỉ là đứa trẻ tập tễnh bước đi.

Vì thế y khựng lại một chút, cẩn thận đưa ra cái nhìn:

- Hiện tại Cade cầm quyền, uỷ ban sinh dục không còn đề cao chính sách trọng điểm về thể chất omega. Lạm phát càng ngày càng ... cao hơn, mà chất lượng sinh hoạt của omega càng ngày càng hạ xuống, căn bản không nhận được sữa phân phối.

- Có lẽ thế nên thể chất người lái mới giảm xuống.

Giọng nói xuyên qua sóng điện từ sâu thẳm, lắng đọng lại bên tai: "Ngoại trừ khấu trừ sữa còn tình huống gì nữa?"

Uriel suy nghĩ nghiêm túc: "Có vẻ có một bộ phận người giám hộ thất trách ngược đãi cũng từ chối an ủi omega."

Úc Trầm nghe thấy từ "Người giám hộ" dường như nhớ ra cái gì đó, chậm rãi nói:

- Được rồi, ta biết rồi.

.

Đi ra xã đoàn, trời đã tối đen.

Bạch Linh nhận 2000 tinh tệ lương hàng tuần từ Anna, sau khi bỏ ra số tiền mua thiết bị đầu cuối liên hệ cùng linh kiện đường dây còn lại 400.

Có 400, cậu có thể đi uống hai cốc rượu để thả lỏng thần kinh một chút hoặc là mua một chiếc áo khoác trước khi tuyết rơi dày đặc.

Nhưng cậu làm một chuyện càng xa xỉ hơn...

Xài 100 mua năm viên kẹo sữa sắp ngừng sản xuất.

Bạch Linh cầm đường trong túi, cảm giác âm thanh chân giả lắc lư không khó nghe lắm.

Cậu biết kề bên quảng trường này có trạm nước uống miễn phí, cậu có thể uống một ít nước, ăn một viên đường rồi nhét thứ axeton nhân tạo đáng chết kia vào cổ họng.

Bạch Linh ghét loại thuốc này.

Không chỉ vì hương vị tinh dầu trái cây rẻ tiền mà còn vì các hãng dược luôn làm rất to, buộc omega ngậm tan trong miệng.

Bạch Linh luôn oán hận nhai nát nó bằng răng nanh và nuốt xuống, nhưng những hạt cứng thường xuyên mắc kẹt trong cổ họng chật hẹp khiến cậu cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

Bạch Linh tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống.

Cậu mở lớp vỏ kẹo màu trắng xanh rồi nhét nhanh vào miệng, đợi nước bọt thấm vào, từ từ mềm ra, dính vào răng, mùi sữa ngọt ngào tự do chảy ra, nhiễm vào đôi môi và lưỡi run rẩy vì lạnh lẽo như một nụ hôn chúc ngủ ngon ấm áp khiến cậu cảm thấy dễ chịu đến mức liếʍ tận chân răng.

...Nó vẫn mang mùi vị như hồi còn nhỏ.

Gió biển mặn mà đẩy sương mù kéo dài vào đất liền, ánh đèn trên quảng trường mờ ảo, mơ hồ chỉ nhìn thấy vài bóng người đang chuyển động.

Dù đã gần sáng nhưng vẫn có người lục lọi thùng rác.

Nếu may mắn, có thể nhặt được đồ ăn thối do các nhà hàng gần đó vứt đi, nhưng đa phần là vô ích và đành đói bụng quay về lều quấn chặt mình bằng chăn bông rách.

Bạch Linh nhìn những bóng dáng lởm chởm đó, có chút xuất thần.

Ngay sau đó, có người bắt đầu khóc lóc và chửi bới, ném chai rượu vào bức tượng khiến các mảnh thủy tinh vỡ tung bay khắp nơi:

"Cút mọe đế quốc, cút xuống địa ngục với Isupalesso đi! Đồ ác ma mang chủ nghĩa huyết thống hại tao tan cửa nát nhà, đi tìm chết đi."

“Tôi luôn có cảm giác như gã đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.” Một giọng nói chế nhạo từ phía sau vang lên.

Bạch Linh lập tức đứng dậy, tránh xa ra.

Đó là một người đàn ông đội chiếc mũ rách rưới, bộ râu bù xù và đôi mắt xanh sáng.

“Anh là beta?” Bạch Linh vừa mới uống hormone giới tính nên không muốn gặp rắc rối.

Người đàn ông vô gia cư phóng khoáng gật đầu: “Rất dễ để nhận ra, chúng tôi là rác rưởi của biển cả, là kiến thợ beta của xã hội, chúng tôi mang bộ mặt của vật nuôi sức cùng lực kiệt.”

Người đàn ông này rất hay nói và nói với giọng chuẩn, giọng đã được rèn luyện kỹ lưỡng:

"Vậy còn cậu thì sao? Tôi đoán cậu là một omega, tuy rằng cậu nhìn không giống lắm, nhưng lại tràn đầy cảnh giác, chắc chắn cậu đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt."

Bạch Linh không phủ nhận, chỉ nói: "Ở quốc gia này có người chưa từng trải qua chuyện xấu sao?"

Kẻ lang thang cười và hỏi: "Vậy cậu cũng tin những lời đó ư?"

"Nói cái gì?"

"Những lời nói như ác ma, kẻ mang chủ nghĩa huyết thống cực đoan ... Isupalesso đầu độc vào sữa trẻ em và bỏ thuốc diệt chuột vào kẹo sữa trong ngày lễ ngày tết, chỉ để loại bỏ gen kém cỏi. Ông ta làm ra xà phòng từ những thuộc hạ không vâng lời của mình và gửi alpha nổi loạn lên mặt trăng nhân tạo để trồng khoai tây... ."

“Nghe có vẻ như ông ấy sẽ làm chuyện như vậy,” Bạch Linh vô cảm nói: “Nhưng chí ít khi tôi còn nhỏ ở trạm cứu hộ, tôi được ăn khoai tây tươi mỗi bữa.”

Trong một câu, cả cựu hoàng và hoàng đế hiện tại đều bị mắng.

"Haha, cậu chân thực đấy, tôi thích!"

Trong mắt người đàn ông vô gia cư có thêm sự chân thành.

“Tôi mới đến đây không lâu, tôi là đảng vòm cầu, một kẻ lang thang, cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được. Nhưng ban ngày tôi vẫn có công việc đứng đắn thường ngày, tôi dựng một quầy hàng trên ghế trong một công viên nhỏ để bói bài tarot cho người ta.”

Vừa nói, gã vừa lấy trong túi ra một bộ bài, đôi tay xanh xao vì lạnh mở xòe ra, trên khuôn mặt nở nụ cười thoải mái:

"Nào, rút một tấm đi, coi như tôi mời cậu. Hôm nay trời lạnh quá, tôi muốn mời cậu một ly rượu gin hơn, nhưng tiếc là tình hình không cho phép."

Bạch Linh không muốn phụ lòng tốt của gã, liền rút một tấm:

Đó là một người phụ nữ đeo vòng cổ ngọc trai và đội vương miện.

Kẻ lang thang thu lại, đôi mắt hơi mở to: "Ồ, nàng là hoàng hậu."

Bạch Linh không hiểu bói toán, vì thế thản nhiên hỏi: "Anh đoán trước tôi sẽ làm hoàng hậu sao?"

Điều đó có lẽ không chính xác đâu.

Vì cậu sẽ là kẻ bị truy nã 40 tỷ trong tương lai.

“Không, không, không,” giọng người đàn ông vô gia cư tràn đầy cảm xúc tuyên bố: “Queen là một người mẹ ấm áp và rộng lượng, điều đó có nghĩa là cậu sắp chào đón một mối quan hệ ngọt ngào và dạt dào.”

Giọng điệu rất quen thuộc... Bạch Linh chắc chắn đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

Kẻ lang thang sợ cậu không tin, vỗ ngực hứa hẹn: "Tuy rằng tôi mới học được thuật bói toán có ba ngày, nhưng tôi có linh cảm lần này cậu nhất định sẽ có được hạnh phúc xứng đáng."

Có được ư...

Bạch Linh thầm đọc câu này, cậu muốn nói mình nhất định phải sống một cuộc sống cô độc cả đời. Nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn không nên đánh đối phương thì tốt hơn, thế là treo lên một nụ cười trừ:

"Cảm ơn, tôi hy vọng là vậy."

Trước khi rời đi, cậu đưa cho đối phương số tiền lẻ còn lại và nhắc nhở:

“Đêm ở đây rất lạnh, tốt nhất anh nên dậy lúc ba giờ sáng và đến bãi rác ở khu phía đông lấy thêm vài chiếc chăn bông. Anh có thể ngủ dưới chân bức tượng, nơi đó có một góc chết có thể chắn gió."

Người đàn ông vô gia cư đứng ở đó bàng hoàng.

Chỉ những người đã từng trải qua khốn khổ khó khăn... mới đưa ra lời khuyên chu đáo như vậy.

Đối mặt với gió lạnh buốt giá, Bạch Linh kéo chặt áo khoác mỏng, cúi đầu đi về phía trước.

Một tia sáng phủ xuống nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc, cậu vô thức quay đầu lại nhìn bức tượng nữ thần đế quốc cầm giỏ đèn sưởi.

Cách đó không xa, một người đàn ông vô gia cư cởi mũ ra và ôm chặt vào ngực——

Cúi đầu thật sâu trước cậu.

·

Rạng sáng, Bạch Linh bò chui trở lại đường thủy của cung điện đầy cặn băng.

Cậu vừa kiểm soát hơi thở của mình vừa cảnh giác hướng dòng nước chảy.

Hy vọng hôm nay không gặp phải con thủy quái đó nữa.

Lần trước vì muốn trốn tránh nó nên cậu đã mạo hiểm lựa chọn trèo tường rồi làm quen kết bạn với vị phế phi kia...

Bạch Linh đếm từng giây ở trong lòng, ước lượng độ cao đi lên, khi đến địa điểm, cậu lại sờ không tới miệng giếng. Cậu giật mình, buộc mình phải bình tĩnh lại, lập tức đổi hướng tìm kiếm lối thoát khác.

Trong bóng tối vô biên, có một tia sáng yếu ớt dập dờn bồng bềnh.

Bạch Linh nín thở, dùng toàn bộ sức lực bơi về phía ánh sáng, ánh sáng trong võng mạc ngày càng lớn thì cậu càng lúc càng nhẹ nhõm, xuyên qua mặt nước, đang muốn há to miệng hít một hơi thật sâu——

Đột nhiên cậu bị kéo qua, bặt tiếng.

Không chỉ là che miệng đơn thuần mà còn là kiềm chế cực kỳ chuyên nghiệp và quá đà:

Ngón cái đặt ở bựa lưỡi còn bốn ngón còn lại siết chặt quai hàm dưới. Đây là một cách chơi trong trại tù, để tù nhân thở thoải mái nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bị ngón tay cái thô bạo nhét vào trong miệng, Bạch Linh lập tức nếm được mùi kim loại hiếm lạnh lẽo trên ngón đeo nhẫn, lạnh đến mức răng ê buốt.

Trái lại người nọ bình tĩnh và mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn bình thường đối thoại với người kia cách đó không xa, không hề dừng lại:

"...Tôi rất là ngạc nhiên đấy, Christopher, cậu lại đến gặp tôi muộn thế này, hy vọng cậu không gặp rắc rối."

Christopher?

Bạch Linh nghe thấy cái tên này liền giật mình, hắn chính là bạo quân!

Christopher Cade rõ ràng đã nghe thấy tiếng động, nghi ngờ hỏi: "Tiếng động đó là gì và ngươi đang giở trò gì vậy?"

Úc Trầm bâng quơ nói: “Là bữa ăn khuya của tôi, vô tình rơi xuống hồ bơi.”

Bạch Linh: ?

Hà một hơi, cắn xuống.

Lòng bàn tay phải Úc Trầm bị gặm, không đau không ngứa, ngược lại có chút hứng thú, dường như nắn vuốt đầu lưỡi chim nhỏ không nghe lời, sau đó rút ngón tay cái ra, lau toàn bộ nước bọt lên môi chim nhỏ. .

Bạch Linh còn muốn cắn lần nữa, nhưng bị hắn gõ nhẹ vào đỉnh môi giống như răn dạy.

... Cái anh già lẳиɠ ɭơ này!

Bạch Linh thầm mắng ở trong lòng.

Úc Trầm có vẻ biết cậu đang mắng cái gì, liền quay đầu nhéo má trấn an cậu.

Để phòng việc chim nhỏ bay loạn khiến người thứ ba đứng ngoài cửa nhìn thấy, Úc Trầm nắm lấy sợi dây điện, buộc chân giả chim nhỏ lại rồi cúi người dán sát qua cổ cậu và áp vào vách tường hồ cao cao.

Lúc Bạch Linh định ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào bộ ngực ướt đẫm của hắn.

Một giọt nước từ sống mũi trượt xuống, rơi vào khe hở giữa đôi môi hơi hé mở của cậu, vô thức liếʍ một cái, loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Hương thơm gỗ lâu năm thối nát...

Mùi hương dường như dẫn đường cho cậu, huyễn hóa ra tạo nên những cảnh tượng kiều diễm trong tâm trí...chẳng hạn như những đường nét hoa văn trên áo ngủ ướt đẫm dính chặt vào cơ ngực, hay hướng của những đường gân ở bụng dưới...

Anh già lẳиɠ ɭơ quyến rũ. Cậu giận dữ bổ sung.

"Lão độc xà âm hiểm!"

Vị này còn thẳng thắn hơn.

Cade mỉa mai, dần dần không kiềm chế được cảm xúc: “Tôi đương nhiên đến đây để thưởng thức một lão già mù sống khốn khổ đến mức nào.”

- Theo như lời cậu nói, này Christopher.

Úc Trầm không muốn nói vô nghĩa giống như bắt được một con cá bạc mưu toan chạy trốn, ở dưới nước tùy tay nắm lấy đùi Bạch Linh, nắm trong lòng bàn tay lắc lắc:

- Tôi chỉ là một ông già ngày càng lụn bại, đôi mắt cũng không nhìn thấy đồ vật này nọ..

Hắn bóp dọc theo bắp đùi hơi có thịt rồi chạm phải bộ phận máy móc lạnh lẽo.

Chim nhỏ tinh xảo lại tục tằng. Không hiểu sao tâm trạng hắn lại tốt lên.

- Tôi thật sự nghèo túng.

Bạch Linh nghe được muốn khinh bỉ hắn.

Nghèo mà làm trò trước mặt bạo quân, đùa bỡ thú cưng của gã, được sao?

Úc Trầm không quan tâm mà nghịch dây điện lộ ra của chân giả, để chúng nó trôi nổi trong lòng bàn tay mình.

- Nếu đã như vậy, rốt cuộc cái gì đã khiến cho cậu e ngại, giống như chó nhà có tang gào rống thiếu lễ phép với tôi?

- Đừng có dùng giọng điệu phán xét trịch thượng đó với tôi.

Cade vô thức hạ giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần ông giao ra quyền hạn thì đương nhiên tôi sẽ cho ông yên ổn."

- Christopher, cậu khiến tôi thất vọng quá đấy.

Tiếng nói Úc Trầm rõ ràng lạnh đi hai phần.

Tiếp đó, hắn nói hai cậu mà Bạch Linh nghe không hiểu, mà Cade giống như con chó bị thổi còi, bạch tuộc bị giẫm xúc tua, gã đá mạnh cửa bỏ đi.

Bạch Linh gian nan tiêu hóa tin tức.

Trịch thượng, ông già, quyền hạn...

Có thể cậu đã lầm, người này căn bản không phải phế phi của Cade...

Đây là góa phụ của Isupalesso.

Trên thực tế, tiên hoàng chưa bao giờ ký tên vào chiếu thư thoái vị, gậy chống tượng trưng cho quyền lực cao nhất đế quốc cũng không biết ở nơi đâu, cái tên Cade kia rất có thể nhốt bạn đời của lão già Isupalesso ở trong này, giữ làm con tin.

Suy đoán phi thường hợp lý.

Bởi vì nếu đổi lại là cậu, tuyệt đối cũng sẽ làm như vậy.

Bắt cóc hoàng hậu... Hoặc là vương thái hậu tiền triều.

Cade đi rồi, Úc Trầm lui về phía sau một bước, chuẩn bị thả Bạch Linh tự rời khỏi.

Thế nhưng chú chim kiêu ngạo lại kẹp hai chân, xoay người nháy mắt lật hắn vào trong hồ, dùng đầu gối máy móc gắt gao đặt ở phía trên tim của hắn rồi kéo lấy mái tóc vàng cuộn xoắn, trêu tức:

"Thay vì rúc ở nhà tắm, tại sao vương thái hậu không làm hoàng hậu của tôi?"

Chương 8. Làm hoàng hậu của tôi đi.

Làm bên giáp tân nhiệm, Uriel cũng lấy được số liệu kiểm tra sức khoẻ của Bạch Linh.

Mười năm.... Bản thân nghiên cứu về người lái cơ giáp có tứ chi tàn tật rốt cuộc cũng đi đến bước cuối cùng.

Con chim nhỏ này là miếng ghép hình cuối cùng của bức tranh.

Uriel biết thân thể khỏe mạnh là yêu cầu cứng nhắc để khởi động cơ giáp. Mặc dù tứ chi tàn tật nhưng với kỹ thuật sinh vật cực kỳ phát triển tiên tiến của đế quốc, chỉ cần chịu dùng nhiều tiền có thể tiến hành tái sinh chi bị gãy.

Nhưng giai cấp bình dân sẽ không may mắn như vậy.

Ở đế quốc, sử dụng cơ giáp không khác gì xe công trình ở trái đất. Ngoại trừ một số ít các cuộc tấn công quân sự, bình thường cơ giáp dân dụng được sử dụng rỗng rãi trong việc lấp biển tạo đất, xây dựng quỹ đạo giữa các vì sao, xây dựng cơ bản cơ sở hạ tầng thành thị ở đáy biển.

Bởi vậy rất nhiều gia đình bình dân cũng sẽ mua cơ giáp từ tầm trung đến thấp để tham gia công trình nuôi gia đình qua ngày.

Trong đám người đó phần lớn mang huyết thống loài chim.

Bọn họ trời sinh chịu được lực hút siêu G nhưng xương cốt khá nhẹ nên khi gặp được sự cố rất dễ bị gãy xương thậm chí thường xuyên bị cắt cụt.

Nhưng mà phí dụng tái sinh chi bị gãy mất ít nhất bảy tám chục vạn, lâu thì bốn năm trăm vạn sau còn cần nghỉ việc nghỉ đẻ, được người chăm sóc tĩnh dưỡng ít nhất phải nửa năm, căn bản không phải gia đình bình thường nào sau khi mất đi trụ cột lao động cũng chống đỡ được.

Uriel muốn phát triển mô hình cơ giáp để nhóm chim nhỏ tàn tật cũng có thể lái và cố gắng sinh tồn.

Mười mấy năm qua, kế hoạch của y vấp phải trắc trở khắp nơi.

Các nhà sản xuất từ chối y với lý do "Không có lợi nhuận" còn chính phủ từ chối tài trợ vì đó là "Chọn lọc tự nhiên".

Cuối cùng, khi y sắp bỏ cuộc. Một ngày nọ, bỗng nhiên ông chú của y nói rằng nguyện ý giúp đỡ y.

Khi hỏi lý do, đối phương trầm ngâm nói:

- Ta mơ thấy thân thể một cố nhân bị khuyết tật.

Uriel thầm nghĩ phải cảm tạ vị cố nhân đã báo mộng tranh thủ vì y mà đầu tư năm nghìn vạn cho tập đoàn liên hợp chế tạo vũ khí hàng không"Gorgon".

Có lẽ vận mệnh đã được an bài, nhận được tài chính chưa tới mấy ngày, y lại gặp được đối tượng thực nghiệm thích hợp...

Bạch Linh gãy chân.

Giống như tất cả đều khảm vào quỹ đạo chính xác, đang hướng về phía hy vọng, đi tới.

Uriel vội vàng thông báo tình huống với chú mình:

- Chào buổi tối, người lái thực nghiệm của chúng ta đã thông qua, số liệu điều khiển bay vô cùng ưu tú, tin chắc đủ để chống đỡ hoàn thành lần thực nghiệm thứ tư của chúng ta.

- Nhưng cậu ấy có hơi suy dinh dưỡng còn tuột huyết áp. Đáng tiếc cậu ấy không chịu căn cứ thường trú nếu không nhất định phải mang theo cánh nhỏ của cậu ấy lại đây điều dưỡng.

Mặc dù Uriel đã qua tuổi ba mươi, vẫn không yên lòng về ông chú thâm niên quá lâu này, dù sao trong mắt đối phương, toàn bộ thủ đô đế quốc chỉ là đứa trẻ tập tễnh bước đi.

Vì thế y khựng lại một chút, cẩn thận đưa ra cái nhìn:

- Hiện tại Cade cầm quyền, uỷ ban sinh dục không còn đề cao chính sách trọng điểm về đề cao thể chất omega. Lạm phát càng ngày càng ... cao hơn, mà chất lượng sinh hoạt của omega càng ngày càng hạ xuống, căn bản không nhận được sữa phân phối.

- Có lẽ thế nên thể chất người lái mới giảm xuống.

Giọng nói xuyên qua sóng điện từ sâu thẳm, lắng đọng lại bên tai: "Ngoại trừ khấu trừ sữa còn tình huống gì nữa?"

Uriel suy nghĩ nghiêm túc: "Có vẻ có một bộ phận người giám hộ thất trách ngược đãi cũng từ chối an ủi omega."

Úc Trầm nghe thấy từ "Người giám hộ" dường như nhớ ra cái gì đó, chậm rãi nói:

- Được rồi, ta biết rồi.

.

Đi ra xã đoàn, trời đã tối đen.

Bạch Linh nhận 2000 tinh tệ lương hàng tuần từ anna, sau khi bỏ đi tiền mua thiết bị đầu cuối liên hệ cùng linh kiện đường dây còn lại 400.

Có 400, cậu có thể đi uống hai cốc rượu để thả lỏng thần kinh một chút hoặc là mua một chiếc áo khoác trước khi tuyết rơi dày đặc.

Nhưng cậu làm một chuyện càng xa xỉ hơn...

Xài 100 mua năm viên kẹo sữa đã sắp ngừng sản xuất.

Bạch Linh cầm đường trong túi, cảm giác âm thanh tay chân giả lắc lư cũng không khó nghe lắm.

Cậu biết kề bên quảng trường này có trạm nước uống miễn phí, cậu có thể uống một ít nước, ăn một viên đường rồi nhét thứ axeton nhân tạo đáng chết kia vào cổ họng.

Bạch Linh ghét loại thuốc này.

Không chỉ vì hương vị tinh dầu trái cây rẻ tiền mà còn vì các hãng dược luôn làm rất to, buộc omega ngậm tan trong miệng.

Bạch Linh luôn oán hận nhai nát nó bằng răng nanh và nuốt xuống, nhưng những hạt cứng thường xuyên mắc kẹt trong cổ họng chật hẹp khiến cậu cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

Bạch Linh tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống.

Cậu mở lớp vỏ kẹo màu trắng xanh rồi nhét nhanh vào miệng, đợi nước bọt thấm vào, từ từ mềm ra, dính vào răng, mùi sữa ngọt ngào tự do chảy ra, nhiễm vào đôi môi và lưỡi run rẩy vì lạnh lẽo như một nụ hôn chúc ngủ ngon ấm áp khiến cậu cảm thấy dễ chịu đến mức liếʍ tận chân răng.

...Nó vẫn mang mùi vị như hồi còn nhỏ.

Gió biển mặn mà đẩy sương mù kéo dài vào đất liền, ánh đèn trên quảng trường mờ ảo, mơ hồ chỉ nhìn thấy vài bóng người đang chuyển động.

Dù đã gần sáng nhưng vẫn có người lục lọi thùng rác.

Nếu may mắn, có thể nhặt được đồ ăn thối do các nhà hàng gần đó vứt đi, nhưng đa phần là vô ích và đành đói bụng quay về lều và quấn chặt mình bằng chăn bông rách.

Bạch Linh nhìn những bóng dáng lởm chởm đó, có chút xuất thần.

Ngay sau đó, có người bắt đầu khóc lóc và chửi bới, ném chai rượu vào tác phẩm điêu khắc khiến các mảnh thủy tinh vỡ bay khắp nơi:

"Cút mọe đế quốc, cút xuống địa ngục với Isuparaiso đi! Đồ ác ma chủ nghĩa huyết thống hại tao tan cửa nát nhà, đi tìm chết đi."

“Tôi luôn có cảm giác như gã đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.” Một giọng nói chế nhạo từ phía sau vang lên.

Bạch Linh lập tức đứng dậy, tránh xa ra.

Đó là một người đàn ông đội chiếc mũ rách rưới, bộ râu bù xù và đôi mắt xanh sáng.

“Anh là beta?” Bạch Linh vừa mới uống hormone giới tính nên không muốn gặp rắc rối.

Người đàn ông vô gia cư phóng khoáng gật đầu: “Rất dễ để nhận ra, là rác rưởi của biển cả, là kiến thợ beta của xã hội, chúng tôi mang bộ mặt của vật nuôi sức cùng lực kiệt.”

Người đàn ông này rất hay nói và nói với giọng chuẩn, giọng đã được rèn luyện kỹ lưỡng:

"Vậy còn cậu thì sao? Tôi đoán cậu là một omega, tuy rằng cậu nhìn không giống lắm, nhưng lại tràn đầy cảnh giác, chắc chắn cậu đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt."

Bạch Linh không phủ nhận, chỉ nói: "Ở quốc gia này có người chưa từng trải qua chuyện xấu sao?"

Kẻ lang thang cười và hỏi: "Vậy cậu cũng tin những lời đó sao?"

"Nói cái gì?"

"Những lời nói như ác ma, kẻ mang chủ nghĩa huyết thống cực đoan ... Isuparaiso đầu độc vào sữa trẻ em và bỏ thuốc diệt chuột vào kẹo sữa trong ngày lễ ngày tết, chỉ để loại bỏ gen kém cỏi. Ông ta làm ra xà phòng từ những thuộc hạ không vâng lời của mình và gửi alpha nổi loạn lên mặt trăng nhân tạo để trồng khoai tây... ."

“Nghe có vẻ như ông ấy sẽ làm chuyện như vậy,” Bạch Linh vô cảm nói: “Nhưng chí ít khi tôi còn nhỏ ở trạm cứu hộ, tôi được ăn khoai tây tươi mỗi bữa.”

Trong một câu, cả cựu hoàng và hoàng đế hiện tại đều bị mắng.

"Haha, cậu chân thực đấy, tôi thích!"

Trong mắt người đàn ông vô gia cư có thêm sự chân thành.

“Tôi mới đến đây không lâu, tôi là đảng vòm cầu, một kẻ lang thang, cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được. Nhưng ban ngày tôi vẫn có công việc đứng đắn thường ngày, tôi dựng một quầy hàng trên ghế trong một công viên nhỏ để bói bài tarot cho người ta .”

Vừa nói, gã vừa lấy trong túi ra một bộ bài, đôi tay xanh xao vì lạnh mở xòe ra, trên khuôn mặt nở nụ cười thoải mái:

"Nào, rút một tấm đi, coi như tôi mời cậu. Hôm nay trời lạnh quá, tôi muốn mời cậu một ly rượu gin hơn, nhưng tiếc là tình hình không cho phép."

Bạch Linh không muốn phụ lòng tốt của gã, liền rút một tấm:

Đó là một người phụ nữ đeo vòng cổ ngọc trai và đội vương miện.

Kẻ lang thang thu lại, đôi mắt hơi mở to: "Ồ, nàng là hoàng hậu."

Bạch Linh không hiểu bói toán, vì thế thản nhiên hỏi: "Anh đoán trước tôi sẽ làm hoàng hậu sao?"

Điều đó có lẽ không chính xác đâu.

Vì cậu sẽ là kẻ bị truy nã 40 tỷ trong tương lai.

“Không, không, không,” giọng người đàn ông vô gia cư tràn đầy cảm xúc tuyên bố: “Queen là một người mẹ ấm áp và rộng lượng, điều đó có nghĩa là cậu sắp chào đón một mối quan hệ ngọt ngào và dạt dào.”

Giọng điệu rất quen thuộc... Bạch Linh chắc chắn đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

Kẻ lang thang sợ cậu không tin, vỗ ngực hứa hẹn: "Tuy rằng tôi mới học được thuật bói toán có ba ngày, nhưng tôi có linh cảm lần này cậu nhất định sẽ có được hạnh phúc xứng đáng."

Có được ư...

Bạch Linh thầm đọc câu này, cậu muốn nói mình nhất định phải sống một cuộc sống cô độc cả đời. Nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn không nên đánh đối phương thì tốt hơn, thế là treo lên một nụ cười trừ:

"Cảm ơn, tôi hy vọng là vậy."

Trước khi rời đi, cậu đưa cho đối phương số tiền lẻ còn lại và nhắc nhở:

“Đêm ở đây rất lạnh, tốt nhất anh nên dậy lúc ba giờ sáng và đến bãi rác ở khu phía đông lấy thêm vài chiếc chăn bông. Anh có thể ngủ dưới chân bức tượng, nơi có một góc chết có thể chắn gió."

Người đàn ông vô gia cư đứng đó bàng hoàng.

Chỉ những người đã từng trải qua khốn khổ khó khăn... mới có thể đưa ra lời khuyên chu đáo như vậy.

Đối mặt với gió lạnh buốt giá, Bạch Linh kéo chặt áo khoác mỏng, cúi đầu đi về phía trước.

Một tia sáng phủ xuống nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc, cậu vô thức quay đầu lại nhìn bức tượng nữ thần đế quốc cầm giỏ đèn sưởi.

Cách đó không xa, một người đàn ông vô gia cư cởi mũ ra và ôm chặt vào ngực——

Cúi đầu thật sâu trước cậu.

·

Rạng sáng, Bạch Linh bò chui trở lại đường thủy cung điện đầy cặn băng.

Cậu vừa kiểm soát hơi thở của mình vừa cảnh giác hướng dòng nước chảy.

Hy vọng hôm nay không gặp phải con thủy quái đó nữa.

Lần trước vì muốn trốn tránh quái vật nên cậu đã mạo hiểm lựa chọn trèo tường rồi làm quen kết bạn với vị phế phi kia...

Bạch Linh đếm từng giây ở trong lòng, ước lượng độ cao đi lên, khi đến địa điểm, cậu lại sờ không tới miệng giếng. Cậu giật mình, buộc mình phải bình tĩnh lại, lập tức đổi hướng tìm kiếm lối thoát khác.

Trong bóng tối vô biên, có một tia sáng yếu ớt dập dờn bồng bềnh.

Bạch Linh nín thở, dùng toàn bộ sức lực bơi về phía ánh sáng, ánh sáng trong võng mạc ngày càng lớn thì cậu càng nhẹ nhõm, xuyên qua mặt nước, đang muốn há to miệng hít một hơi thật sâu——

Đột nhiên cậu bị kéo qua, bặt tiếng.

Không chỉ là che miệng đơn thuần mà còn là kiềm chế cực kỳ chuyên nghiệp và quá đà:

Ngón cái đặt ở bựa lưỡi còn bốn ngón còn lại siết chặt quai hàm dưới. Đây là một cách chơi trong trại tù, để tù nhân thở thoải mái nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bị ngón tay cái thô bạo nhét vào trong miệng, Bạch Linh lập tức nếm được mùi kim loại hiếm lạnh lẽo trên ngón đeo nhẫn, lạnh đến mức răng ê buốt.

Trái lại người nọ bình tĩnh và mệt mỏi mà giọng điệu vẫn bình thường đối thoại với người cách đó không xa, không hề dừng lại:

"...Tôi rất là ngạc nhiên đấy, Christopher, lại đến gặp tôi muộn thế này, hy vọng anh không gặp rắc rối."

Christopher?

Bạch Linh nghe thấy cái tên này liền giật mình, hắn chính là bạo quân!

Christopher Cade rõ ràng đã nghe thấy tiếng động, nghi ngờ hỏi: "Tiếng động đó là gì và ngươi đang giở trò gì vậy?"

Úc Trầm bâng quơ nói: “Là bữa ăn khuya của tôi, vô tình rơi xuống hồ bơi.”

Bạch Linh: ?

Hà một hơi, cắn xuống.

Lòng bàn tay phải Úc Trầm bị gặm, không đau không ngứa, ngược lại có chút hứng thú, dường như nắn vuốt đầu lưỡi chú chim không nghe lời, sau đó rút ngón tay cái ra, lau toàn bộ nước bọt lên môi chú chim. .

Bạch Linh còn muốn cắn lần nữa, nhưng bị hắn gõ nhẹ vào đỉnh môi giống như răn dạy.

... Cái anh già lẳng này!

Bạch Linh thầm mắng ở trong lòng.

Úc Trầm có vẻ biết cậu đang mắng cái gì, liền quay đầu nhéo má trấn an cậu.

Để phòng tránh việc chim nhỏ bay loạn khiến người thứ ba đứng ngoài cửa nhìn thấy, Úc Trầm nắm lấy sợi dây điện, buộc tay chân giả chim nhỏ lại rồi cúi người dán sát qua cổ cậu và áp vào vách tường hồ cao cao.

Lúc Bạch Linh định ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào bộ ngực ướt đẫm của hắn.

Một giọt nước từ sống mũi trượt xuống, rơi vào khe hở giữa đôi môi hơi hé mở của cậu, vô thức liếʍ một cái, loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Hương thơm gỗ lâu năm thối nát...

Mùi hương dường như dẫn đường cho cậu, huyễn hóa ra tạo nên những cảnh tượng kiều diễm trong tâm trí...chẳng hạn như những đường nét hoa văn trên áo ngủ ướt đẫm dính chặt vào cơ ngực, hay hướng của những đường gân ở bụng dưới...

Anh già lẳиɠ ɭơ quyến rũ. Cậu giận dữ bổ sung.

"Lão độc xà âm hiểm!"

Vị này còn thẳng thắn hơn.

Cade mỉa mai, dần dần không kiềm chế được cảm xúc: “Tôi đương nhiên đến đây để thưởng thức một lão già mù sống khốn khổ đến mức nào.”

- Theo như lời cậu nói, này Christopher.

Úc Trầm không muốn nói vô nghĩa giống như bắt được một con cá bạc mưu toan chạy trốn, ở dưới nước tùy tay nắm lấy đùi Bạch Linh, nắm trong lòng bàn tay lắc lắc:

- Tôi chỉ là một ông già ngày càng lụn bại, đôi mắt cũng không nhìn thấy đồ vật này nọ..

Hắn bóp dọc theo bắp đùi hơi có thịt rồ chạm phải bộ phận máy móc lạnh lẽo.

Chim nhỏ tinh xảo lại tục tằng. Không hiểu sao tâm trạng hắn lại tốt lên.

- Tôi thật sự nghèo túng.

Bạch Linh nghe được muốn khinh bỉ hắn.

Nghèo mà làm trò trước mặt bạo quân, đùa bỡ thú cưng của gã, được sao?

Úc Trầm không quan tâm mà nghịch dây điện lộ ra của tay chân giả, để chúng nó trôi nổi trong lòng bàn tay mình.

- Nếu đã như vậy, rốt cuộc cái gì đã khiến cho cậu e ngại, giống như chó nhà có tang gào rống thiếu lễ phép với tôi?

- Đừng có dùng giọng điệu phán xét trịch thượng đó với tôi.

Cade vô thức hạ giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần ông giao ra quyền hạn thì đương nhiên tôi sẽ cho ông yên ổn."

- Christopher, cậu khiến tôi thất vọng quá đấy.

Tiếng nói Úc Trầm rõ ràng lạnh đi hai phần.

Tiếp đó, hắn nói hai cậu mà Bạch Linh nghe không hiểu, mà cade giống như con chó bị thổi còi, bạch tuộc bị giẫm xúc tua, gã đá mạnh cửa bỏ đi.

Bạch Linh gian nan tiêu hóa tin tức.

Trịch thượng, ông già, quyền hạn...

Có thể cậu đã lầm, người này căn bản không phải phế phi của Cade...

Đây là góa phụ của Isupalesso.

Trên thực tế, tiên hoàng chưa bao giờ ký tên vào chiếu thư thoái vị, gậy chống tượng trưng cho quyền lực cao nhất đế quốc cũng không biết ở nơi đâu, cái tên Cade kia rất có thể nhốt bạn đời của lão già Isupalesso ở trong này, giữ làm con tin.

Suy đoán phi thường hợp lý.

Bởi vì nếu đổi lại là cậu, tuyệt đối cũng sẽ làm như vậy.

Bắt cóc hoàng hậu... Hoặc là vương thái hậu tiền triều.

Cade đi rồi, Úc Trầm lui về phía sau một bước, chuẩn bị thả Bạch Linh tự rời khỏi.

Thế nhưng chú chim kiêu ngạo lại kẹp hai chân, xoay người nháy mắt lật hắn vào trong hồ, dùng đầu gối máy móc gắt gao đặt ở phía trên tim của hắn rồi kéo lấy mái tóc vàng cuộn xoắn, trêu tức:

"Thay vì rúc ở nhà tắm, tại sao vương thái hậu không làm hoàng hậu của tôi?"