Chương 18: Cô Nhi

Khương Lâm và Tần Phong lập tức chào đón bọn họ vào nhà nhiệt tình.

Trang Như Nhân đứng sang một bên, lén nhìn trộm Mạc Tuệ mấy lần.

Để mà so thì Trương Tân Kim là người bình tĩnh nhất.

Anh ta bước nhanh lên phía trước, đưa tay phải cầm danh thϊếp ra, tự mình giới thiệu: “Xin chào cô Mạc, tôi là đạo diễn Trương Tân Kim của hai bộ và . Tôi vẫn luôn mong tìm được cơ hội làm quen với cô, tiện đây có thể trao đổi phương thức liên lạc không?”

Mạc Tuệ không bắt tay hắn, thậm chí tấm danh thϊếp cô còn chẳng thèm nhìn, chỉ để ý tìm phòng vệ sinh.

Ban nãy cô bé nghịch đồ trang điểm, nên phải rửa tay trước khi ăn.

Từng giây trôi qua, Trang Như Nhân cảm thấy khó xử thay cho chồng, khuôn mặt trắng bệch.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé duỗi ra.

An An nhận lấy tấm thẻ mạ vàng.

Đầu ngón chân như đang tê cứng của mọi người được thả lỏng hẳn.

Trương Tân Kim bây giờ mới thấy sau lưng của anh ta đã toát mồ hôi lạnh.

Đôi mắt Lập Lập mở to, ý thức được đây là một việc quan trọng.

Công chúa nhỏ trong truyện cổ tích là như này mới phải chứ!



[Tự nhiên không thích tên đạo diễn này nữa rồi, cảm giác hắn ta rất thực dụng. ]

[Ảnh hậu như thế thật sự không được rồi, sao lại lưu lạc đến mức bàn chuyện công việc cùng hồ già trên chương trình chứ! ]

[Có lẽ tổ chương trình đã dùng hết tiền để mời ảnh hậu về rồi. ]

[Ôi ôi ôi bé con ấm áp quá đi à, cô bé không nhẫn tâm nhìn Trương Tân Kim khó xử, nên mới nhận tấm danh thϊếp đó. ]

Chứng kiến cảnh này, Khương Lâm và Tần Phong nhìn nhau bối rối, điên cuồng ám thị.

Tất cả sự chú ý đều bị người ta chiếm lấy hết rồi!

Hay là cọ một ít nhỉ?

Không khí giữa nhóm người lớn khẩn trương như vậy, lũ trẻ cũng cảm nhận được.

Bên này, Khương mời mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, Ni Ni bên cạnh Trang Như Nhân, hỏi: “Đây là ai?”

Trang Như Nhân nhớ đến thái độ từ chối thẳng thừng của Mạc Tuệ, cảm thấy thiệt thòi thay chồng.

Mẹ cô ta là trợ lý của quản lý nghệ sĩ công ty môi giới, nghe phong thanh được tin tức của Mạc Tuệ, nói rằng cô nay đã khác xưa.

Một người như vậy, dựa vào đâu mà bắt chồng cô phải xem sắc mặt?



“Một nữ minh tinh sắp hết thời mà thôi.” Trang Như Nhân hạ giọng.

Ni Ni phùng má: “Không hỏi cái này! Tôi hỏi cái đứa bé kia kìa, nó là ai?”

Trang Như Nhân ngoảnh đầu liếc nhìn An An một cái.

Quần áo đứa trẻ mặc do tổ chương trình chuẩn bị, giống y đúc với Mạc Tuệ, là là màu xanh da trời trong vắt.

Họ như phát ra ánh hào quang vậy.

Nếu nhìn kì thì, hai người này giống nhau đến lạ.

Kể cả khuôn mặt hay thần thái.

Tổ chương trình đúng thật là tốn không ít công sức, vì để thu hút sự chú ý của công chúng mà có thể tìm được đứa trẻ như vậy.

“Hỏi cô đó!” Ni Ni tức giân.

Trang Như Nhân bình tĩnh, khinh miệt đáp: “Chỉ là đứa cô nhi thôi.”

[??? Tôi vừa nghe thấy gì thế? ]

[Ban nãy nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta, không thấy có chút giả vờ, ai mà ngờ lại có thể nói ra những lời như vậy, ghê tởm quá đi mất thôi. ]

[Trời ạ tức chết tui rồi, Mạc Tuệ à, có người muốn bắt nạt bé con của chị kìa! ]