Chương 19: Hù Dọa

Khương Lâm và Tần Phong sắp xếp buổi gặp mặt này, chính là để cọ nhiệt.

Cả hai người họ đều là ca sĩ, lại cùng chung một người quản lý. Người quản lý lo lắng không yên, bởi vì chương trình này có Mạc Tuệ tham gia, càng ngày càng thu hút nhiều người quan tâm, vốn dĩ cho rằng hai người bọn họ gặp phải tai họa, nhưng mà ai biết được, buổi phát sóng trực tiếp đã diễn ra đến ngày thứ hai, phòng phát sóng trực tiếp vẫn có vài nghìn khán giả đến xem.

Người quản lý nói phát sóng trực tiếp của hai người bọn họ thiếu mánh khóe tạo nhiệt, nên phải tạo vài cái đề tài.

Hai người bọn họ đã chuẩn bị đề tài rồi.

Khương Lâm nghe thấy những lời Trang Như Nhân nói, liền hận không thể đi trước một bước rồi cho Mạc Tuệ một bản báo cáo nhỏ.

Nhưng mà, Mạc Tuệ đột nhiên nói muốn về nhà lấy một chút đồ, một lát nữa mới quay lại.

Lời Khương Lâm muốn nói bị kẹt hết lại ở cổ họng, cô ấy định thần lại và nhìn vào mặt Trang Như Nhân, đột nhiên trên mặt của cô ta nở một nụ cười dịu dàng.

“Đây là An An phải không? Em dễ thương quá đi.”

An An lùi lại phía sau 1 bước.

Bé mới vừa nghe thấy cái cô người lớn này kêu mình là trẻ mồ côi và cô ta cũng không hề thân thiện.

“Chị tên là Trang Như Nhân, em có thể gọi chị là chị Nhân Nhân.”Cô ta lại nói.



An An mím chặt môi nhỏ, không lên tiếng.

Bé cảm thấy bản thân mình hình như đã từng gặp qua Trang Như Nhân ở đâu đó rồi.

“Em sợ người lạ sao.” Trang Như Nhân cười nói, “Trẻ con phải hoạt bát một chút, như vậy mới ra dáng một đứa trẻ chứ.”

Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Các bạn nhỏ khác đều rất lễ phép, An An phải học tập nha.”

Trong lòng cô ta không thích đứa trẻ này.

Danh tính của đứa nhỏ này là gì cơ chứ?

Dựa vào đâu mà chồng cô ta phải khiêm nhường cúi đầu khi nhận lấy danh thϊếp?

Có lẽ trong mắt người ngoài nhìn vào, đây là sự tương tác đáng yêu, nhưng Trang Như Nhân cảm thấy rất mất mặt.

Cô ta không thể làm gì Mạc Tuệ, nhưng mà trị được đứa nhỏ bốn tuổi này.

Những đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi, trời sinh đã tự ti. Khi bị người lớn phê bình, cũng có thể ngay lập tức rơi nước mắt.

Dù khán giả có thích trẻ con đến mức nào, cũng sẽ không thích một đứa trẻ thích khóc nhè.

“Chị chỉ là nói cho em biết thế thôi, em phải thay đổi tính khí của mình đi. Bởi vì những đứa trẻ giống như em, thì chẳng có ai thích đâu.” Trang Như Nhân lại nói với âm lượng chỉ có mình An An có thể nghe thấy.



Quả nhiên, nghe được lời của Trang Như Nhân nói xong, hai mắt của An An đã đỏ hoe.

Đôi tay bé nhỏ của bánh bao nhỏ lúng ta lúng túng kéo lấy góc áo, bé thu cả người lại như thể đã làm chuyện gì sai.

Nhân viên của chương trình có nói với bé là bất kể bé có làm gì đi nữa thì cũng đều sẽ không bị bỏ rơi.

Nhưng mà bà dì trong nhà ăn ở trại trẻ mồ côi lại nói với bé rằng, trẻ con khi lên chương trình, phải thể hiện cho tốt. Nếu như biểu hiện không tốt, sẽ làm viện trưởng trại trẻ mồ côi thất vọng, còn bé sẽ bị đuổi về lại trại trẻ mô côi.

An An thích mẹ thực tập, bé không muốn nhanh như vậy đã phải rời đi.

Đôi tai trắng noãn của bé chuyển sang màu đỏ.

Khóe miệng của bé trùng xuống, nhìn giống như rất nhanh sẽ khóc vậy.

Lúc này, Trang Như Nhân mới đứng dậy, hốt hoảng hỏi bé: “Chị xin lỗi, chị chỉ là cùng em nói mấy câu, sao em liền khóc rồi. Trẻ con lần đầu tiên đến một nơi xa lạ, có phải là sợ rồi không?”

Trương Tân Kim ôm eo của vợ cười nói: “Làm sao có thể trách em được? Đứa trẻ này cũng là quá sợ người lạ rồi đấy.”

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy là do An An không đúng.

Ngay đến cả bản thân của bé cũng cho rằng như vậy.