Chương 33: Không còn đường lui

“Cậu không biết bọn họ khó chơi thế nào đâu, dù sao thì cậu nghe tôi trước khống chế đám người đó, còn lại để tôi nã pháo nổ chết chúng đi.” Giọng điệu người đàn ông chân thật đáng tin.

Tay súng bắn tỉa không nói thêm gì nữa, gã ta đã ở Hoang tinh nhiều năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều con tin chạy thoát được chỗ đó, khó trách ông chủ chuyện bé xé ra to phái gã đến đây làm chuyện này.

Có thể chết trong tay gã ta, cũng xem như là may mắn của nhóm bọn họ.

“500 mét, chuẩn bị….” Người đàn ông áo đen lập tức lên tinh thần.

Trên con đường bùn đất tối tăm gồ ghề lồi lõm, dưới ánh trăng có một chiếc xe quân sự màu xanh lá chậm rãi chạy đến.

Tay súng bắn tỉa nhắm ngay người bên trong xe, gã ta nghe theo sự sắp xếp của người áo đen mà khống chế từng người trên xe, tuy nhiên lúc gã đang chờ người bên cạnh nã pháo, thì bên cạnh không có một tí động tĩnh gì.

Đúng lúc này, một viên đạn cắm thẳng đầu người đàn ông áo đen phát ra một tiếng “Bụp”, người này cứ như vậy ngã xuống.

Vẻ mặt tay súng bắn tỉa giật mình hoảng hốt, nhìn theo chiếc xe đang rời đi, gã vội vàng nhặt chiếc điện thoại của người đàn ông áo đen lên, vừa nhanh chóng bò xuống khu đất cao, vừa bấm số liên lạc với bên kia: “Chạy nhanh đi! Trong phạm vi 8km có người sở hữu tinh thần lực cấp cao!”

Người bên kia điện thoại phát ra tiếng nghi ngờ: “Cái quái gì vậy? Không phải cậu có tinh thần lực cấp cao sao, còn sợ cái gì?!”

Tay súng bắn tỉa thầm mắng một tiếng nói: “Tôi đang nói là cấp 6 trở lên, có lẽ còn hơn cấp 7, tốt nhất là các người chạy nhanh đi!”

“Cậu đang làm gì thế? Sao cậu không nói tổng chỉ huy Liên Bang đến luôn đi, cậu con mịa nó suốt ngày chỉ biết ngồi chơi máy tính, hiện tại ông chủ chỉ sai cậu đi làm một việc nhỏ nhặt mà cậu còn ở đó lải nhải, cậu đừng có quên lúc trước ai đã cứu cậu khỏi cửa tử…”

Bên kia điện thoại chỉ toàn là tiếng mắng chửi, tay súng bắn tỉa không nói lời nào cắt đứt điện thoại, sau đó nhanh chóng lên xe bỏ chạy.

Chỉ trong giây phút bị khống chế kia, Thiến Ý Dĩ chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo, quả nhiên chỉ dựa vào sức lực của vài người các cô mà muốn giao tranh với nhiều thế lực như vậy, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá, ngay từ lúc đầu khi phát hiện bị bắt cóc, cô đã dốc hết toàn lực chạy trốn đến hiện tại.

Đến khi đã giải trừ khống chế, trên trán Thiên Ý Dĩ đã toát ra một lớp mồ hôi, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen bị bắn gục trên khu đất cao ở bên trái, người này lúc nãy đã phục kích bọn họ ở đây, nhưng sao người này đã bị gϊếŧ?

Hana lập tức đoạt lấy tay lái, điều chỉnh lại hướng xe.

Sắc mặt Ni Đặc tái nhợt do đã tiêu hao tinh thần lực quá mức, giờ phút này chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể sử dụng tinh thần lực tiếp được nữa.

Một tiếng “rầm” vang lên, mui xe phía sau bất ngờ bị tông trúng, toàn bộ chiếc xe bị hất tung lên không trung, đồng thời một loạt đạn bắn phá lao đến đây.

Đoàn xe vũ trang phía sau cách họ càng ngày càng gần, hiển nhiên tốc độ xe của bên đối phương nhanh hơn so với chiếc xe bị tàn phá này rất nhiều.

“Nếu không được thì hãy giao tôi ra đi, có thể kéo dài thời gian cho mọi người chạy thoát.” Thiếu niên đột nhiên lên tiếng.

Những người khác không nói gì, nhưng thần sắc càng trở nên nặng nề hơn, bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng bản thân không chết ở Hoang tinh, nhưng lại sắp bị chôn xác ở chỗ này, nếu như không gánh nặng là bọn họ thì có lẽ ba người Thiên Ý Dĩ đã có thể chạy thoát rồi.

“Phía trước có người.” Đôi mắt Hana sáng ngời nhìn chăm chú phía trước.

Chỉ thấy phía trước nơi giao nhau giữa hai phía Tây và Đông có từng hàng xe thiết giáp đang chờ sẵn, những nòng súng đen như mực đang nhắm về xe nhóm Thiên Ý Dĩ, nếu lúc này những chiếc xe đó nổ súng, có lẽ ngay cả muỗi cùng bị nổ bay.

Lúc này, mọi người trong xe chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi, vì để bắt được bọn họ mà đối phương phái ra lực lượng lớn đến vậy.

Nhưng đúng lúc này, xe thiết giáp đối diện đột nhiên mở loa phóng thanh, “Cảnh cáo! Nếu không dừng truy kích, quân tôi sẽ khai hỏa sau hai phút!”

Chiếc xe gặp khó khăn khi né tránh bom đạn, kính chống đạn của xe lập tức bị đạn bắn vỡ nát.

“Bọn họ có phải đang nói chuyện với chính phủ phía Tây không?!” Nữ sinh tóc đuôi ngựa ôm lấy đầu không dám tin mà nhìn về xe thiết giáp ở phía trước.

Tuy nhiên, đội tuần tra phía sau không những không ngừng nổ súng, mà còn quát lớn qua loa: “Đây là tù nhân chạy trốn của bên tôi, các người hẳn nên ngăn chặn những kẻ tội phạm này nhập cảnh!”

Vừa dứt lời, chiếc xe vũ trang ở phía sau bỗng nổ tung, Thiên Ý Dĩ nhanh chóng lên đạn, mỗi ngày cô vác món đồ mấy chục kg này để làm gì, chính là vì giây phút này.

“Lái xe về phía trước đi.” Thiên Ý Dĩ tiếp tục điều chỉnh góc độ.

Nếu Thiên Ý Dĩ không nói thì Hana vẫn sẽ chạy thẳng về phía trước, không cần biết thái độ của bên chính phủ phía Đông như thế nào, vì bây giờ bọn họ đã không còn đường lui nữa.