Chương 34: Đoàn tụ

Chưa từng gặp qua những con tin chạy thoát kiêu ngạo đến vậy, chỉ có vài người nhưng đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi đến đây, đại tá chính phủ bên Tây nhìn chiếc xe vũ trang quanh co uốn lượn, phẫn nộ phất tay: “Bắn!”

Vừa dứt lời, chiếc xe vũ trang mà đại tá đang ngồi đột nhiên phát nổ, chỉ thấy chiếc xe thiết giáp đối diện đã khai hỏa trước!

Hai bên giao tranh hỏa lực, toàn bộ khu vực tràn ngập âm thanh đạn pháo, khung cảnh ban đêm bỗng chốc sáng rỡ giống như ban ngày.

Hana nắm chặt tay lái nhanh chóng đảo quanh, dù cho chiếc xe không thể kiểm soát được nữa nhưng vẫn đỡ hơn là xuống xe và bị dòng khí từ hỏa lực nổ bay.

Nhưng mà bọn họ đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của chiếc xe, khi khoảng cách từ xe đến chiếc xe thiết giáp khoảng một trăm mét, chiếc xe vũ trang của bọn họ đột ngột dừng lại, dù có nhấn ga cỡ nào cũng vô dụng.

“Bảo vệ đầu!” Thiên Ý Dĩ dần đầu đẩy cửa xuống xe.

Trải qua nhiều lần mưa bom bão đạn, những người còn lại đều biết cách bảo vệ bản thân, nhưng vừa mới đẩy mở cửa xe, mặt đất phía trước đã bị oanh tạc tạo thành một cái hố lớn, bùn đất bay thẳng lên trên mặt mỗi người.

Giờ phút này cũng không quản được gì nhiều, các nam sinh đều dùng chiếc ba lô che lấy đầu, khom lưng chạy nhanh theo sau Thiên Ý Dĩ.

Không biết chính phủ phía Tây bị cái gì kí©h thí©ɧ, hỏa lực càng lúc càng lớn, nhưng bọn chúng vẫn cho rằng bắt vài người này không cần phải dùng đến vũ khí hạng nặng, nếu không lúc này đã điều xe thiết giáp đến đây rồi.

Khoảng cách 100 mét không phải xa, nhưng lúc này lại tựa như xa ngàn mét, mỗi một bước đi đều giống như đánh bạc với Thần Chết, ai cũng không biết tiếp theo bom có thể dừng trên người mình hay không.

“A!”

Đột nhiên Huyên Huyên bị sóng xung kích lật nhào ngã xuống hố to, bụi đất va phải trán cô ấy tạo thành vài vết máu.

“Huyên Huyên!” Nữ sinh tóc đuôi ngựa căng thẳng lo lắng hét lên.

Thiên Ý Dĩ quay đầu lại, không chút do dự xoay người chạy thẳng về phía đối phương, chỉ một cú nhảy xuống, nơi cô vừa đứng lập tức bị nổ thành một cái hố to.

Tác động của sóng xung kích quá lớn khiến Huyên Huyên choáng váng ngất xỉu, Thiên Ý Dĩ lập tức cõng cô ấy lên trên lưng, cố gắng sử dụng tinh thần lực tránh né đạn pháo bay đến từ bốn phía.

Tất cả mọi người đã rất cố gắng để đi đến tận đây, không có lý do nào để Thiên Ý Dĩ bỏ lại bất kỳ ai trong số bọn họ ở lại cả.

May mắn là dưới sự áp chế hỏa lực của xe thiết giáp, quân đội chính phủ bên Tây ngày càng ít đi, hỏa lực xung quanh cũng dần suy yếu.

Thiên Ý Dĩ cảm nhận được có một khẩu súng bắn tỉa đang ngắm ngay đỉnh đầu cô, tinh thần lực của đối phương mạnh hơn cô, nhưng không biết vì sao đối phương vẫn chưa ra tay.

50 mét…20 mét…10 mét…

Thiên Ý Dĩ cõng người chạy nhanh trốn phía sau xe thiết giáp, vài binh lính vội vàng cầm lấy tấm chắn che ở phía trước cô, quân y cũng chạy nhanh đến.

“Bên này!”

Khi hai người đến gần, Hana nhanh chóng tiến tới tiếp nhận Huyên Huyên, mà xe thiết giáp ở xung quanh đã còn không còn kiêng dè gì nữa, hỏa lực phát ra ngày càng mạnh.

Thiên Ý Dĩ giơ tay che lại miệng vết thương trên trán do bị đá cắt phải, tay cô bê bết máu, cô đuối sức đang định tìm chỗ nào đó để ngồi xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp bước xuống từ một chiếc xe vũ trang.

Người đàn ông này khoảng hơn 40 tuổi, bước chân vững vàng, mặc trên người bộ quân phục màu xanh trắng, trên vai có vài huân chương đặc biệt dễ thấy, lúc này đây trên khuôn mặt uy nghiêm của ông đều là sự lo lắng.

“Cha…” Thiên Ý Dĩ dừng bước chân.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, không dám tin nhìn người đàn ông mang quân hiệu Trung tướng được nhiều người vây quanh đi tới.

Tuy rằng bọn họ đều biết trước rằng Thiên Ý Dĩ chắc chắn không phải người bình thường, nhưng chưa từng nghĩa thân phận của cô lại không bình thường như vậy!

Gương mặt này bọn họ thường xuyên nhìn thấy trên bản tin Quân sự, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ nhìn thấy ở ngoài hiện thực.

Hằng Nguyên tinh là một trong ba tinh cầu đứng đầu có thực lực tổng hợp mạnh mẽ nhất tinh tế, có thể thấy thân phận trung tướng Hằng Nguyên tinh nặng như thế nào, đừng nói đến một chính phủ bên Tây, dù cho có nhiều hơn mấy cái Lan tinh chỉ sợ Hằng Nguyên tinh cũng không để vào mắt, mà Thiên Ý Dĩ lại là con gái của trung tướng Hằng Nguyên tinh!

Thiếu niên che lại cánh tay bị thương cũng giật mình, trong mắt cậu lóe lên một tia sáng mơ hồ.

“Mau băng bó cho đại tiểu thư.” Thượng tướng chính phủ phía Đông phất phất tay chạy nhanh đến.

Có lẽ biết Thiên Ý Dĩ không phải người thường nên quân y băng bó cho cô nhẹ tay hơn rất nhiều, giống như rất sợ làm đau cô.

“Con có khỏe không?” Người đàn ông vội vàng đến gần, ông đỏ cả mắt khi nhìn thấy trên người con gái mình đều là máu, ngay cả hô hấp cũng run rẩy.

Người đàn ông nhìn cô con gái mỏng manh yếu đuối chưa từng rời khỏi Hằng Nguyên tinh của mình, xuất hiện trên chiến trường Lan tinh khắp nơi đều là mưa bom bão đạn, huống hồ cô còn dũng cảm quay lại cứu người, những chuyện này khiến ông không thể không đau lòng.