Chương 2: Tiểu phú bà

Những dòng tin nhắn Wechat này nhanh chóng khơi gợi một ít ký ức của nguyên chủ trong đầu cô.

Hoá ra người đề xuất ý tưởng hạ dược Thẩm Cảnh Tu là cái người tên Kiều Khả Hân này.

Ngược dòng ký ức, Ôn Nhan phát hiện ra những lần “tìm đường chết” mà nguyên chủ làm ra những năm gần đây đều không thể tránh khỏi "công lao" của Kiều Khả Hân.

Kiều Khả Hân này cũng chả phải bạn tốt gì, rõ ràng là kẻ chuyên đâm chọc sau lưng lừa nguyên chủ đi gây rối, nói trắng ra là ghen ghét với cô ấy.

Bởi vì thân phận của Kiều Khả Hân cùng nguyên chủ cũng không khác nhau là mấy, cô ta là con gái riêng đi theo mẹ gả vào hào môn, bị người ta coi thường, đối xử hà khắc. So với Ôn Nhan không phải con ruột nhưng được chiều chuộng mà lớn lên, cô ta ghen ghét đố kỵ, không muốn nhìn cô được hạnh phúc, khắp nơi đưa ra chủ ý xấu để nguyên chủ làm theo, muốn nguyên chủ bị người Thẩm gia ghét bỏ.

Nguyên chủ ban đầu mờ mịt không biết dựa vào ai, bên cạnh cũng không có bạn bè nào khác nhắc nhở, vẫn luôn bị Kiều Khả Hân xúi giục bên tai làm đủ chuyện ầm ĩ, cuối cùng còn tự sát.

Nhưng hiện tại… Ôn Nhan cười lạnh, cô không dọn đồ nữa, tựa lưng vào tường gửi tin nhắn cho Kiều Khả Hân.

“Không, lời nói đùa thôi sao lại làm thật được? Đó là anh cả của mình, sao mình có thể bỏ thuốc anh ấy được. Chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa, người nhà mình nếu biết được sẽ không tốt cho cậu đâu, cậu hiểu không?”

Sở dĩ Ôn Nhan không xé rách mặt mũi với Kiều Khả Hân rồi kéo đen cô ta là vì lúc đang cố nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện Kiều Khả Hân đã vay rất nhiều tiền từ cô ấy.

Không chỉ tiền, cô ta còn “mượn” túi xách, trang sức của nguyên chủ nữa, một số trong đó cho đến nay vẫn chưa thấy trả lại.

Ôn Nhan phải tìm cơ hội lấy lại những thứ này về.

Vì vậy, tình chị em plastic này vẫn cần duy trì.

Kiều Khả Hân ở đầu bên kia điện thoại đang chờ xem kịch hay, nhưng không ngờ Ôn Nhan lại không làm theo kế hoạch.

Cô ta sốt ruột, lập tức gọi điện thoại lại ngay.

“Alo, Nhan Nhan. Cậu làm sao vậy, không phải đã lên kế hoạch hết rồi hay sao? Sao cậu lại đột nhiên đổi ý? Anh cả cậu vì sinh nhật mẹ cậu mới ở lại nhà qua đêm, về sau muốn gặp mặt không dễ như vậy nữa đâu. Mình cũng vì muốn tốt cho cậu!”

A, Cô ta nóng nảy rồi.

Ôn Nhan cười khẽ: “Khả Hân à, hình như sinh nhật cha dượng cậu cũng sắp đến rồi, lúc đó anh kế của cậu chắc chắn sẽ trở về, hay cậu cũng cho anh ấy uống thuốc? Mình cũng đang suy nghĩ vì cậu đây.”

“Cậu, cậu nói cái gì vậy?” Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút, “Nhan Nhan, sao cậu đột nhiên…”

“Không nói với cậu nữa, mẹ mình tìm mình rồi.” Ôn Nhan lười nói chuyện với Kiều Khả Hân, kiếm cớ cúp điện thoại.

Kiều Khả Hân bên kia thấy Tô Dạng tìm Ôn Nhan cũng không gọi hay gửi tin nhắn qua nữa.

Ôn Nhan nói một câu không sai, nếu người Thẩm gia biết cô ta xúi giục Ôn Nhan bỏ thuốc Thẩm Cảnh Tu, chắc chắn sẽ tìm cô ta tính sổ.

Kết thúc cuộc gọi, Ôn Nhan lập tức xem qua tin nhắn giữa nguyên chủ và Kiều Khả Hân, rồi lại kiểm tra lịch sử chuyển khoản giữa hai người, yên lặng ghi chú lại.

Sau đó kiểm tra số dư tài khoản, ánh mắt Ôn Nhan bị số dư trong cột tài sản làm loá mắt.

Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn… Thẻ ngân hàng của cô vậy mà có số dư hơn 900 vạn!

Gần 1000 vạn đấy!!!

Thì ra là một tiểu phú bà! Đây đều là tiền bố mẹ nuôi cho cô để tiêu vặt, nhiều tiền như vậy vẫn còn đi tranh với con gái ruột làm gì.

Ôn Nhan đột nhiên không muốn rời khỏi Thẩm gia nữa, cảm giác ba mẹ nuôi chỉ cần tuỳ tiện phất tay thôi là cô sẽ có rất nhiều tiền rồi.

Tuy nhiên ý nghĩ này cũng chỉ loé lên rồi biến mất.

Cô không muốn lợi dụng cha mẹ nuôi, cô còn có việc muốn làm mà chưa làm được!

Trước khi xuyên sách, Ôn Nhan yêu thích diễn xuất, chỉ là bản thân không có tiền, cũng thiếu tài nguyên.

Cô xuất thân chính quy nên khi vẫn còn học đại học đã ký được hợp đồng với công ty quản lý. Chỉ là cô có nguyên tắc riêng, không chịu chấp nhận quy tắc ngầm, bởi vậy còn chưa kịp ra mắt đã đắc tội đến lão tổng tư bản, bị công ty đóng băng hoạt động.

Năm năm sau, cô cuối cùng cũng chấm dứt được hợp đồng, nhưng chỉ có thể tham gia vào một số bộ phim truyền hình ngắn não tàn với giá thấp, trở thành một người nổi tiếng nhỏ trên mạng ít người biết đến, không có điều kiện nên không có tư cách lựa chọn kịch bản.

Nhưng bây giờ cô chính là người có tiền!

Một khi có tiền, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng, không phải khom lưng vì năm đấu gạo nữa!

Sau khi thoát khỏi App ngân hàng, Ôn Nhan lập tức lên mạng tìm kiếm xem giới giải trí của nơi này như nào.

Cô muốn xem hiện nay có những tên tuổi lớn nào trong ngành, có những công ty giải trí nào tốt hơn và liệu có đoàn làm phim nào công khai tuyển dụng diễn viên hay không.

Cô lục tìm cả một đêm, tuổi 22 chính là tuổi trẻ, hôm sau thức dậy lúc bảy giờ, cô vẫn tràn ngập năng lượng.

Cô thậm chí còn nằm trên giường tập yoga thêm nửa giờ nữa.

———

Tám giờ là lúc dùng bữa sáng, đây là quy định trong nhà.

Thẩm gia tổng cộng có bốn người con trai, thêm một con gái ruột và một con gái nuôi.

Mặc dù nguyên thân và thiên kim thật Thẩm Chỉ Nhu đều có tài sản riêng, nhưng về cơ bản họ đều sống ở đây sau khi tốt nghiệp đại học.

Bốn người con trai đều bận rộn với sự nghiệp riêng nên hiếm khi quay về nhà.

Đêm qua chỉ có con trai lớn Thẩm Cảnh Tu ở lại.

Khi Ôn Nhan xuống lầu, ba người Thẩm Viễn, Tô Dạng cùng với Thẩm Cảnh Tu đều đã ngồi ở bàn ăn.

Thẳng cho đến khi Ôn Nhan ngồi xuống, Thẩm Chỉ Nhu vẫn chưa xuất hiện.

Nhiều năm trước, vị trí bên cạnh Tô Dạng thuộc về nguyên chủ, nhưng sau khi Thẩm Chỉ Nhu trở về, vị trí đó đã trở thành của cô ta.

Hôm nay Thẩm Chỉ Nhu xuống muộn, nếu là nguyên chủ thì hẳn sẽ đi đến ngồi cạnh Tô Dạng.

Nhưng Ôn Nhan cũng không có ý định tranh giành, cô chào mọi người rồi im lặng kéo chiếc ghế cạnh Thẩm Cảnh Tu ngồi xuống.

Đêm qua cô chột dạ, không dám nhìn kỹ Thẩm Cảnh Tu, bây giờ nhìn kỹ hơn, Ôn Nhan không thể không thừa nhận, bộ dáng người này “ngủ” rất ngon.

Nhan sắc không cần phải nói, cứ nhìn dung mạo ngàn dặm có một của Thẩm Viễn và Tô Dạng, con trai của họ chắc chắn không hề kém cạnh.

Thẩm Cảnh Tu thừa hưởng tất cả ưu điểm của ba mẹ mình. Vóc người đẹp, vai rộng, eo thon, cả đôi chân dài nữa.

Khuyết điểm duy nhất là cái mặt lạnh của anh, người đàn ông này chính là một tảng băng lớn, lửa cũng không hoà tan được.

Cũng không biết nguyên chủ lấy dũng khí đâu ra để hạ dược anh ấy.

Nhưng có thế nào thì Thẩm Cảnh Tu cũng là anh trai trên danh nghĩa, Ôn Nhan cũng không dám có suy nghĩ không an phận với anh.

Cô vừa ngồi xuống, cha nuôi Thẩm Viễn liền lên tiếng.

“Ăn sáng đi. Ăn xong Nhan Nhan ngồi xe ba đến công ty.”

Ăn luôn sao? Ôn Nhan có chút kinh ngạc.

“Nhưng mà ba, chúng ta không đợi Chỉ Nhu sao?”

“Không cần đợi con bé.” Tô Dạng lên tiếng: “Đêm qua, mẹ nuôi của Chỉ Nhu đột nhiên ngã bệnh phải nằm viện, con bé đã đến bệnh viện rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay về.”

“À, thì ra là vậy, Chỉ Nhu cũng thật vất vả.”

Ôn Nhan nói xong, nhịn không được lại ở trong lòng cảm khái.

[Tô nữ sĩ nói chuyện dịu dàng như vậy, là một người mẹ tốt. Nhưng mà nếu lát nữa mình nói là đổi ý không muốn vào công ty làm nữa, không biết bà ấy có nghĩ mình giở tính trẻ con không? Dù sao trước đó người đòi vào công ty làm cũng là mình]

Nhìn thấy Thẩm Viễn đang ăn sáng, Thẩm Cảnh Tu cũng đang im lặng cháo, Ôn Nhan vẫn chưa dám lên tiếng.

Bởi vì hai cha con họ trên người đều giống cái khối băng, như cái máy làm lạnh vậy, Ôn Nhan quyết định vẫn nên chờ mọi người ăn xong rồi nói.

Cô cúi đầu uống sữa bò, không phát hiện rằng Tô Dạng ngồi chéo cô đang nhìn cô với vẻ mặt khó tin.

Bởi vì bà lại nghe được giọng nói của Ôn Nhan.

Nhưng bà rõ ràng thấy môi của Ôn Nhan không hề nhúc nhích.