Chương 76: Dưới tán cây

Tống Chân cứ vậy nhìn Trúc Tuế, ngàn lời muốn nói đều ẩn chứa trong ánh mắt kia, tích tụ cũng lại dâng trào...

"Chị?"

Trúc Tuế lại gọi thêm một lần nữa, cuối cùng cũng kéo được Tống Chân trở về thực tại từ trong những hồi ức đan xen và cả trong cảm xúc của nàng.

Bên tai yên tĩnh một chút, rồi sau đó náo nhiệt trở lại.

Màng chắn vô hình ngăn cách những ánh mắt kia như thể đã biến mất tăm hơi, cũng từ đó càng có thêm nhiều những ánh nhìn như gai nhọn rơi vào người Tống Chân.

Thực ra cũng dễ hiểu, hành động hiện giờ của Tống Chân và Trúc Tuế đã vượt xa khỏi phạm vi cấp trên cấp dưới hay bạn bè tốt, có chút quá thân mật.

Mà loại thân mật này, ai nhìn qua cũng có thể thầm cảm giác được.

Bởi vì cảm giác được, cho nên càng thêm tò mò, cho nên mới hướng mắt nhìn sang đây, muốn có thêm thông tin chính xác...

Tống Chân cúi đầu xuống một lúc, cảm thấy không mấy dễ chịu.

Trúc Tuế có hơi say, phản ứng chậm chạp, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, dù cho có chậm thì đầu óc cũng đã hoạt động lại, Trúc Tuế theo bản năng buông lỏng tay, không muốn làm Tống Chân khó xử, nhưng kết quả cô vừa cử động, khuỷu tay đã bị Tống Chân ôm chặt.

Trúc Tuế sửng sốt, ngước mắt nhìn Tống Chân, lần này là với vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.

Tống Chân bình tĩnh lại, nở nụ cười, "Em vừa định làm gì thế? Ra ngoài hóng gió à?"

"Vâng."

"Vậy để chị đỡ em ra ngoài kia ngồi, cũng vừa khéo lúc nãy vô tình đυ.ng phải."

Trúc Tuế nhìn trái nhìn phải, trong lòng biết rõ nên từ chối, nhưng trái tim lại không cam lòng...

Với tốc độ suy nghĩ chậm như vậy, Tống Chân đã cách xa một chút, đi sang bên cạnh cô, đỡ lấy tay cô, hơi hất cằm, ý bảo đi ra ngoài.

Động tác thong dong bình thản, cả người Tống Chân như tỏa ra một sự dịu dàng mà theo như Trúc Tuế ví là dịu dàng như cách biển cả ôm trọn mọi dòng sông.

Làm cho cô...

Muốn dừng mà không thể.

Muốn đắm chìm mãi trong cảm giác mềm mại này...

Vậy nên ngay sau đó, Trúc Tuế cũng không biết là não mình bị chập mạch, hay là vì đã quen làm thế này ở nhà, hoặc cũng có thể là do bị kí©h thí©ɧ bởi phản hồi không kháng cự của Tống Chân, cô bạo dạng hơn rất nhiều... Tóm lại là, chờ khi cô lần nữa tỉnh táo lại, cô đã nắm tay Tống Chân lúc nào không hay.

Tống Chân ngẩn người.

Trúc Tuế cũng bị hành động của bản thân làm cho giật mình, ngơ ngác mà nhìn Tống Chân.

"Đi thôi, ra ngoài nào."

Một lúc sau Tống Chân mới nói ra lời này, trên mặt không những không tức giận mà còn có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Trong khoảnh khắc đó, Trúc Tuế cảm thấy bản thân đang được dung túng.

Giây lát sau, cô cũng nhếch khóe miệng lên, đôi mắt dài cong cong, ánh mắt lấp lánh chuyển động, mặt mày hiện ra vẻ phong tình, hướng mắt nhìn sang Tống Chân một chút, ánh mắt ấy như mang theo một cái móc câu nhỏ, câu mất cả thần hồn Tống Chân theo.

*

Sau khi đưa được người ra ngoài, Tống Chân quay lại đại sảnh tìm cho người ta ly nước.

Vừa bước vào, Vinh Thanh Sơn đã đợi sẵn ở cửa, trực tiếp đưa một ly nước cho Tống Chân.

Như vậy sẽ không cần phải đi vào lần nữa, cũng không cần phải xuyên qua đám người kia, Tống Chân thở phào, tuy rằng nàng không quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng bị đánh giá thì cũng không thoải mái, nếu có thể tránh được thì còn gì bằng.

"Cậu ấy say rồi à?" Trúc Tuế giúp cậu uống, Vinh Thanh Sơn đã có chút tỉnh táo cảm thấy hơi áy náy.

"Không say, nhưng cũng uống rất nhiều rồi."

"À à, vậy để cậu ấy ngồi ở ngoài một chút đi, nếu lát nữa cậu ấy có muốn ăn gì thì cô Tống cứ việc nhắn tin cho tôi, tôi sẽ lấy ra cho nhé?"

Tống Chân đồng ý.

Khi ly nước đến tay Trúc Tuế, Tống Chân lạ lùng phát hiện, chỗ Trúc Tuế ngồi hiện tại chính là chỗ Vinh Thanh Sơn vừa ngồi, ánh trăng buông xuống, trong sân thật vắng vẻ, khi nãy mải suy nghĩ không để ý đến, bây giờ mới cảm thấy gió thổi qua có chút lạnh.

Tống Chân cho tay vào túi, Trúc Tuế nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ đưa tay về phía nàng.

Tống Chân ngẩn người, sau đó chầm chậm ngập ngừng đặt tay mình vào tay Trúc Tuế.

Trúc Tuế uống ngụm nước, cũng không nghĩ nhiều, vô thức cầm tay Tống Chân đút vào túi áo của mình, thật ra hôm nay Trúc Tuế không mặc gì nhiều, nhưng thể chất của Alpha vốn giống như một cái lò sưởi di động, tay Tống Chân được Trúc Tuế nắm trong lòng bàn tay, cũng nhanh chóng trở nên ấm áp.

Xung quanh im lặng, bàn tay cả hai đan chặt.

Tống Chân bỗng cảm thấy không cần phải nói gì nữa cả, chỉ cần cứ vậy mà nhìn màn đêm cũng rất tốt.

Tất cả mọi thứ đều thật tốt.

*

Trúc Tuế đã uống rượu, đương nhiên sẽ chỉ có Tống Chân là người đưa Trúc Tuế về.

Có rất nhiều người nhìn thấy hai người ở cửa đại sảnh, cũng không biết trong tiệc tối nay đã bị đồn đoán thành thế nào, kỳ thực trong lòng Tống Chân có chút lo lắng.

Chờ khi nàng đến chỗ xe Trúc Tuế, Trúc lão gia đứng ngoài cửa nhìn nàng, trái tim trong l*иg ngực lại càng thình thịch đập mạnh.

"Cô Tống đưa Tuế Tuế về sao?"

"A, con... Con đi cùng cô ấy đến đây, vốn dĩ đã nói là sẽ không uống rượu, nhưng bây giờ cũng chỉ có con..."

Nhìn thấy ánh mắt của Trúc lão gia, Tống Chân không khỏi cảm thấy hoảng loạn, nói chuyện cũng lắp bắp, logic của lời nói thì không cần đề cập đến, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy muôn vàn lỗ hổng.

Tại sao nàng lại đi cùng với Trúc Tuế để đến đây chứ?

Còn nữa, sao nàng lại biết được trước đó Trúc Tuế nói sẽ không uống rượu?

Cuối cùng là, uống say rồi thì tìm người lái thay, cần gì đến nàng đưa về...

Tống Chân vừa nói vừa nghĩ lại, được nửa chừng cảm thấy lời nói dối của mình quá gượng ép, bản thân còn lắp bắp mãi không thành câu, khung cảnh im lặng một lúc, dưới ánh mắt của Trúc lão gia, đầu óc Tống Chân trở nên trống rỗng.

Hành động tối nay... Có lẽ đã truyền đến tai ông cụ rồi...

Cho nên ông ấy hỏi như vậy, là muốn...

Cảnh tượng đáng sợ trong đầu còn chưa tưởng tượng xong, Trúc lão gia đã lên tiếng, "Ừm, vậy làm phiền cô Tống rồi."

Dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Khả năng uống rượu của Tuế Tuế không tệ, cô để nó ngồi ở ghế phụ hay ghế sau gì cũng được... Lái xe cẩn thận, muộn rồi, về an toàn."

Tống Chân không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, nhưng dường như ý định của ông cũng chỉ là dặn dò mấy câu như vậy, sau đó cũng không chờ Tống Chân đáp lại mà chủ động đi chào hỏi mấy người bạn cũ của mình.

Tống Chân đứng ngây người tại chỗ mấy chục giây rồi mới bước chân lên xe.

Trúc Tuế nửa nhắm nửa mở mắt hỏi nàng: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Hiển nhiên cũng đã đợi một lúc lâu.

Lời nói đã đến bên môi nhưng Tống Chân không nói ra, nàng chỉ lắc đầu, thốt ra ba chữ, "Về nhà thôi."

Trúc Tuế thích ba chữ này, cười rộ lên rồi gật đầu, "Ừm, về nhà của chúng ta thôi."

*

Xe bắt đầu chạy, Trúc Tuế nhìn ra ngoài cửa sổ, kính xe khá hữu dụng, vừa có thể nhìn ra ngoài, cũng vừa có thể ngắm được bóng dáng Tống Chân đang lái xe phản chiếu trên đó.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt Trúc Tuế cũng trở nên nhu hòa.

Bí mật nhìn lén nàng, cũng vì nhìn lén nàng mà nảy sinh niềm vui duy độc thuộc về cô, niềm vui có được cũng duy độc thuộc về một mình cô.

Có lẽ là vì vừa uống rượu xong, hiếm khi Trúc Tuế nhớ lại quá khứ, nghĩ đến lần đầu tiên cô gặp được Tống Chân.

Lúc ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Tống Chân là lúc nàng đang gọi điện thoại, quấn quanh mắt là băng gạc trắng, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Nhưng điều Trúc Tuế không bao giờ có thể quên đó là giọng nói của Tống Chân khi nói chuyện với người nhà thật vui vẻ, thật ấm áp.

Thời gian đó, cô đã đến giới hạn, nếu không giải phóng những cảm giác tiêu cực trong lòng, cô sẽ bị chúng làm cho phát điên.

Bác sĩ nhiều lần giải thích cho cô phải làm thế nào, nhưng Trúc Tuế vẫn luôn kháng cự, cho dù là vì chữa trị, cô cũng không muốn.

Cô đã từ chối.

Khi nghe được giọng nói của Tống Chân, Trúc Tuế cảm thấy thật mềm mại, rất dễ chịu.

Ngồi bên cạnh nàng một lúc, nghe nàng gọi điện thoại hai lần, bố nàng gọi đến, bạn gái nàng cũng sẽ gọi đến, không biết nói thế nào, nhưng những chuyện vặt vãnh hàng ngày kia lại có thể khiến Trúc Tuế bình tĩnh lại một cách kì lạ, cảm thấy mình muốn nghe những chuyện đó.

Điều buồn cười là cô đã gặp qua vô số Alpha và Omega, cho nên lúc đó cô đã tưởng nhầm Tống Chân là Omega.

Mặc dù xét theo hiện tại thì cô đã đúng.

Nhưng vào thời điểm đó thì không, và cũng bởi vì sự hiểu nhầm đó mới diễn ra cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người.

Lúc đó tâm trạng của cô rất tồi tệ, tính khí cũng thất thường, tới nơi đất khách quê người không ai quen biết, cô lại càng không muốn che giấu nữa, toàn thân như mất hết sức lực, ở trong nước còn có thể miễn cưỡng bản thân mà mỉm cười với Vinh Thanh Sơn, nhưng ở nước ngoài, đối với những người xa lạ, thậm chỉ là người lạ có ý tốt cô cũng không có ý muốn nói chuyện...

...

Ký ức tựa như những mảnh vỡ chầm chậm lướt qua không theo bất cứ quy luật nào.

Hàng mi dài của Trúc Tuế rung lên, cô đưa tay chạm vào bóng hình phản chiếu trên cửa sổ, cảm thấy thật mãn nguyện.

Đối với những gì diễn ra trong gần một năm qua, cô đều cảm thấy thật mãn nguyện.

Nỗi hoảng sợ và trống vắng khi không tìm được người trước kia đã được lấp đầy.

Thậm chí còn cả tâm tư của cô với Tống Chân, sau khi vợ cũ của Tống Chân phạm sai lầm cũng đã cho cô cơ hội, cho cô nắm bắt rồi giữ chặt cơ hội ấy.

...

Tống Chân dừng xe, Trúc Tuế ngồi ở ghế phụ đã nhắm mắt, nàng đáng thức cô dậy, trên đường vào nhà phải đỡ tay cô, bởi vì uống quá nhiều nên sinh ra buồn ngủ, làm cho một người trước nay luôn bình tĩnh lý trí lại hiện lên vẻ ngơ ngác mờ mịt trong ánh mắt.

Sau khi về nhà rồi dỗ đi tắm rửa, điện thoại của Trúc Tuế vang lên.

Tống Chân nhìn qua, là Vưu đội, đã trễ thế này, sợ là có chuyện gì nên Tống Chân cầm điện thoại đi đến phòng tắm gọi Trúc Tuế.

Trúc Tuế bảo Tống Chân nghe giúp.

Vì lý do công việc và nhiều nguyên nhân khác, điện thoại của cả hai đều có cài đặt dấu vân tay, nhưng cũng đã nói trước là có thể xem, không cần phải kiêng dè này nọ.

Với tiền đề này, Trúc Tuế bảo Tống Chân nhận giúp, Tống Chân cũng nhận.

Vưu đội ngạc nhiên, "Cô Tống?"

"Là tôi, chuyện là thế này, tối hôm nay..."

Tống Chân kể ngắn gọn lại chuyện tiệc mừng 100 ngày của con Trúc Nghi.

Vưu đội vỗ trán mình một cái, "Ôi, lỗi của tôi, nhận được thiệp mời nhưng không thể đến, tăng ca xong cũng quên béng đi mất."

Nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, bảo cô ấy ngày mai tỉnh táo rồi gọi lại cho tôi."

Tống Chân đồng ý.

Cúp điện thoại, màn hình khóa xuất hiện trước mắt Tống Chân lại làm nàng sửng sốt.

Là... Ảnh chụp của nàng.

Không biết Trúc Tuế đổi từ bao giờ.

Nhưng nếu Tống Chân nhớ không lầm thì đây là ảnh Trình Lang chụp cho nàng, vào năm nhất đại học, lúc đó nàng mới phẫu thuật mắt không lâu, mắt vẫn chưa thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh, khi ấy vừa khai mạc đại hội thể thao vu vơ chụp một bức ảnh.

Chụp rất đẹp, Trình Lang còn khoe rất lâu.

Nhưng tại sao bây giờ...

Nó lại xuất hiện trong điện thoại của Trúc Tuế?

Nội tâm khẽ rục rịch, Tống Chân nhìn Trúc Tuế vừa từ phòng tắm đi ra, nàng không hỏi trực tiếp mà lặng lẽ mang theo tâm tư không rõ của mình ấn ngón tay mở khóa, khóa được mở ra, Tống Chân lại không nói nên lời.

Màn hình chính cũng là nàng, nhưng... Là nàng của hiện tại.

Bức ảnh nàng ngồi trong công viên nhỏ bên cạnh tiểu khu của bọn họ, lúc ấy nàng đang mặc áo khoác ngoài, bố cục rất giống với bức ảnh mà Trình Lang chụp trước đây, nàng cũng ngồi dưới tán cây, trên một cái ghế dài.

Tống Chân cảm thấy có chút kì lạ, đồng thời trong đầu cũng chợt lóe lên gì đó.

Nàng sửng sốt, vừa cảm thấy không phải vậy, cũng vừa không chắc chắn.

Ngón tay nhanh hơn đầu óc bấm vào album ảnh, không biết phải nói thế nào, nhưng Tống Chân cảm thấy hai bức ảnh này sẽ nằm trong một mục riêng.

Album rất gọn gàng, thậm chí là đơn giản.

Rất phù hợp với tính cách của Trúc Tuế, cô không phải là người thích chụp ảnh, ngay cả khi bản thân cô rất xinh đẹp.

Trong album có các mục lần lượt là.

《 Dự án gần đây 》

《 Sưu tập cá nhân 》

《 . 》

Chỉ có cái cuối cùng là không được tích hợp vào hệ thống mà là được tạo riêng, tên chỉ có một dấu chấm.

Ảnh bìa là bức ảnh của Tống Chân thời đại học.

Ngón tay Tống Chân run run bấm vào.

Mở ra mới thấy, không phải hai mà là ba bức ảnh.

Nhiều hơn một bức.

Bức ảnh cuối cùng kia không có màu sắc rực rỡ, chỉ có hai màu trắng đen, xám xịt không thể nhìn rõ trên hình thu nhỏ, tim Tống Chân lại đập nhanh hơn.

Bấm mở.

Tống Chân không nói nên lời.

Hoàn toàn không nói nên lời.

Đầu óc nàng trống rỗng một lúc lâu.

Sau đó hàng mi dài hạ xuống, nhẹ chớp rồi lại nâng lên, bức ảnh trước mắt không hề thay đổi, vẫn ở trên màn hình, không phải là mơ.

Là, sự thật.

Hết thảy đều là thật, giờ phút này tất cả những suy đoán của nàng đều đã có căn cứ.

Bức ảnh đó rất mờ, có thể thấy nó đã cũ, ánh sáng lúc chụp cũng không tốt lắm, nhưng Tống Chân vẫn có thể nhận ra người trong ảnh chính là mình.

Mắt được quấn băng gạc, đeo tai nghe trò chuyện với người nhà.

Đó là nàng khi vừa mới làm phẫu thuật ở nước ngoài.

Mặc dù chất lượng hình ảnh không cao, nhưng bố cũng trùng lặp một cách dị thường với hai bức ảnh trước.

Nàng cũng ở dưới tán cây, ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ.

Bản thân ở nhưng thời điểm khác nhau, không gian khác nhau bỗng chốc chất chồng lên nhau một cách kì lạ.

Kỳ thực nếu như nhìn kĩ, thì dù cho có tương tự, cũng không giống hoàn toàn, từ khung cảnh chung quanh, kiểu dáng của chiếc ghế đến chất gỗ đều không giống nhau.

Mà điểm giống nhau, chỉ có duy nhất một điều.

Đó là trong ba bức ảnh, nàng đều là nhân vật chính.

Chỉ có nàng.