Chương 10

"Bằng không tôi giúp anh đi vào xem anh ấy dậy chưa?" Sở Hoán hỏi hắn.

"Được, vậy cảm ơn cậu nhé." Kim Hách cười mắt cong cong, hoàn toàn là một bộ dáng không hề có khoảng cách đáng nói, Sở Hoán có chút không thích ứng với loại phong cách này, cậu yên lặng nghĩ còn không bằng giống Lục Việt Chi và chú Vạn không phản ứng cậu đâu.

Cậu yên lặng đứng lên đi vào bên trong, chỉ là vừa mới đi vào giương mắt liền nhìn thấy Lục Việt Chi đã tỉnh lại dựa vào đầu giường, thấy cậu tiến vào nhàn nhạt nhìn lướt qua cậu một cái, mở miệng: "Để Kim Hách tiến vào. ”

“... Hả? "Sở Hoán chớp chớp mắt, sau hai giây mới phản ứng được Kim Hách trong miệng hắn hẳn là người bên ngoài kia: "À..."

Cậu xoay người đi ra ngoài nhìn người nọ: "Anh ấy dậy rồi, gọi anh đi vào đó.”

Kim Hách gật đầu, tầm mắt dừng ở trên người Sở Hoán vẫn cười tủm tỉm như trước, trước khi đi vào còn vỗ vỗ bả vai cậu: "Cám ơn cậu nha. ”

Sở Hoán: "..."

Sở Hoán nhìn người này đi vào, lập tức lại ở trước sảnh nhỏ bên ngoài ngồi xuống.

"Được a, Lục thiếu." Kim Hách cười tủm tỉm nâng cằm về phía ngoài cửa: "Tôi thấy Sở nhị thiếu gia này người giống như còn có thể, nếu không cứ như vậy chắp vá với nhau đi?”

"Ngươi lại đã biết?" Lục Việt Chi nhìn thấy hắn tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, nhớ tới hôm nay Sở Hoán cũng không nói một lời ngồi ở chỗ đó, nhìn qua quả thật không giống với tưởng tượng của hắn.

"Bằng không đâu, cậu đoán xem cậu ấy vừa rồi ở gian ngoài làm cái gì?" Kim Hách nhịn không được bật cười.

Lục Việt Chi không có hứng thú, vẫn còn trả lời tin nhắn của trợ lý.

"Ôi chao, cậu không thể hơi có chút hơi người chút sao? Người ta tốt xấu gì cũng là bạn đời danh chính ngôn thuận của cậu."

Kim Hách còn đang nói không ngừng: "Cậu ta ở bên ngoài xem lớp học trực tuyến, ta đi, thật sự còn đang đi học a, chậc, thanh xuân thiếu niên tràn đầy sức sống thật tốt a? Cậu nói có phải hay không...”

Bàn tay của Lục Việt dừng lại, suy nghĩ bị Kim Hách cắt đứt, ngước mắt trừng hắn một cái, suy nghĩ đơn giản dừng lại vài giây liền đi theo ngay lên.

"Lát nữa cậu sẽ trở về giúp tôi một việc." Hắn nói vừa cầm một văn kiện đưa cho Kim Hách: "Kiểm tra một chút, xem nhị thế tổ nhà chúng ta gần đây có liên quan đến hạng mục này hay không.”

Kim Hách cảm thấy miệng mình đều nói khô, người này vậy mà không phản ứng hắn một câu, cũng phục thật:"Biết rồi, nhưng hiện tại hình như đã khuya, cậu không gọi phu nhân nhà cậu vào ngủ sao?”

Ánh mắt Lục Việt đảo qua, Kim Hách vội vàng ngậm miệng lại, ngược lại ánh mắt đều đặt ở chi dưới của hắn: "À, tôi quên mất hình như bây giờ cậu không tiện lắm... Hắc hắc, bất quá nhìn thương tình cùng thể lực của cậu, buổi tối ôm một cái sờ một cái vẫn là có thể ha?”

(thương tình: tình hình thương thế, vết thương)

"Câm miệng."

Kim Hách vội vàng kéo khóa miệng của mình, cầm tài liệu xong, xoay người rời đi không hề lưu luyến.

Lúc đi ra, Sở Hoán đã không nhìn điện thoại di động nữa, chống cằm không biết đang ngẩn người cái gì.

"Khó đúng không? Nếu khó, liền vào đi ngủ đi. "Kim Hách nâng cằm về phía cầu: "Đề luôn là ngày mai làm thích nhất. ”

Sở Hoán giật giật khóe môi, tự dưng từ trên người Kim Hách nhìn ra một cổ khí chất thuộc về học tra.