Chương 11

Sau khi Kim Hách rời đi, Sở Hoán lại chờ ở bên ngoài nửa ngày mới đi vào.

Lục Việt Chi đang dùng máy chiếu xem phim tài liệu, liếc mắt nhìn lại một cái.

Cậu nhìn thấy một con linh dương bị xé rách chia năm xẻ bảy, máu tươi giống như là ném qua màn vải rơi xuống phòng, Sở Hoán nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Lục Việt Chi, đột nhiên cảm thấy người này có phải là có vấn đề về phương diện nào đó hay không?

Biếи ŧɦái? Rối loạn tâm thần? Bởi vì chi dưới bị chỉ ra và xác định là tàn phế cho nên trực tiếp điên rồi?

Cậu mím môi, không nhìn lên màn hình nữa, mà là thử mở miệng nói chuyện với người đàn ông trước mặt, một thanh niên tốt như vậy nếu là bởi vì một chút khuyết điểm này ở trên thân thể mà trở nên không bình thường, hình như có chút đáng tiếc, thậm chí đối phương còn là... bạn đời trên danh nghĩa của cậu.

"Mười giờ rồi, có phải anh nên đi ngủ không?" Sở Hoán ngồi ở bên giường yên lặng nhắc nhở hắn.

Lục Việt Chi liếc cậu một cái, có chút muốn vạch trần sự bình tĩnh mà cậu cố gắng bảo trì: "Ừm, thân thể tôi không thoải mái, buổi tối cần người ở bên cạnh, mấy tối nay cậu liền ngủ ở trên sô pha đi.”

(bảo trì: bảo vệ + duy trì)

Sở Hoán nhìn lướt qua sô pha trong phòng, nhỏ thì cũng không nhỏ, chỉ là có chút ngắn.

Trước kia ghế sô pha còn nhỏ hơn thế này cậu cũng từng ngủ qua, cũng không rối rắm liền gật đầu: "Đã biết, vậy tôi đi rửa mặt trước. ”

Lần này đổi lại thành Lục Việt Chi ngẩn người nhìn chằm chằm bóng dáng đi lại của cậu, chỉ thấy người này đầu tiên là đổi phương hướng đi vào phòng để quần áo, cầm quần áo mới để thay vào phòng tắm.

Lục Việt Chi xoa xoa huyệt thái dương, nằm xuống, đưa tay hạ âm lượng nhỏ xuống một chút rồi nhắm hai mắt lại.

Thời gian Sở Hoán tắm rửa có chút lâu, lúc đi ra phim tài liệu đã phát đến phần kết, cậu nhìn thoáng qua người đã ngủ ở trên giường, yên lặng đến trước sô pha ngồi xuống thử đo độ dài.

Ừm... Chiều cao 1m78 này của cậu, cuộn mình một chút miễn cưỡng có thể ngủ được, cũng may là đủ rộng, coi như là so với giường ngủ ở trong bệnh viện lúc trước nhìn qua còn mềm hơn một chút.

Cậu lấy điện thoại ra kiểm tra một chút tiến độ học tập của mình, nhắm mắt yên lặng ôn lại một chút từ mới mà sáng nay học, nhưng mà âm thanh của phim tài liệu vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Vốn tưởng rằng sẽ rất khó ngủ, nhưng khi tỉnh lại bên người đã truyền đến tiếng đánh bàn phím có tiết tấu.

Sở Hoán nhíu mày lật người, mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Việt Chi đã ngồi dậy xử lý công việc trên máy tính.

Đầu óc cậu ong ong một tiếng trong nháy mắt đã giẫm lên trên mặt đất.

Động tác nhanh như thể đã luyện qua một bộ võ thuật ở trong mộng.

Người đàn ông trên giường nghiêng đầu nhìn về phía cậu, hắn vốn không có biểu tình gì trên mặt đột nhiên không nhịn được tiết lộ ra một tia ý cười.

Trong nháy mắt Sở Hoán có chút hoảng hốt nhìn Lục Việt Chi, yên lặng nghĩ, người này cười rộ lên cũng thật đẹp mắt.

So với lúc nghiêm mặt cả người khí tràng rõ ràng nhu hòa hơn, ừm, đẹp trai.

Ý thức lại trở về, Sở Hoán sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nghiêng đầu nhìn thời gian trên tường: "Anh có phải là nên ăn cơm hay không, tôi đi xuống xem một chút.”