Chương 15

Mà Lục Việt Chi là đối tượng kết hôn của cậu cũng căn bản không có lộ diện, lý do là bệnh nặng không thể đi lại, nhưng nhìn cường độ làm việc hai ngày nay của hắn hẳn là không phải bệnh nặng, mà là căn bản không muốn tham dự.

Trận thông gia này cậu chậm rãi nhận ra, so với Lục gia, Sở gia hình như càng thêm gấp gáp.

Mà vật hi sinh của sự gấp gáp đó chính là chính mình.

Sở Hoán lười biếng nghĩ, nhưng lại không có bao nhiêu bi thương, cả đời này của cậu không có bao nhiêu chuyện may mắn, loại chuyện này rơi trên đầu cậu cũng chỉ mất hai ngày liền tiêu hóa.

Người phía sau vào cửa, cậu thậm chí còn không quay đầu về phía sau nhìn xem, cha con Lục gia dường như cũng không nhìn thấy cậu trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Vài phút sau, bên trong phanh một tiếng nổ tung truyền đến, cơn buồn ngủ của Sở Hoán trong nháy mắt đã không còn.

Ngược lại cậu xoay người nhìn về phía trong, Lục gia lão nhị Lục Thành Nghiêm đi ra trước một bước, trên mặt còn mang theo đắc ý che dấu không hết.

Sở Hoán nhìn lại từ xa, trong lòng đã có suy đoán, Lục Thành Nghiêm cùng Lục Việt Chi không hợp, so với Lục Việt Chi, dường như quan hệ phụ tử của Lục Thành Nghiêm với Lục Trì tốt hơn một chút.

Cậu ngồi không nhúc nhích, người này đoán chừng chính là tới tìm Lục Việt Chi không thoải mái, cho nên cậu ngồi ở chỗ này Lục Thành Nghiêm cũng không phát hiện, mãi cho đến khi Lục Trì đi ra mới nhìn thấy cậu.

Sở Hoán đồng thời đứng dậy theo, hướng về phía Lục Trị gật gật đầu: "Bá phụ.”

Biểu tình Lục Trì cùng vừa rồi không có nhiều biến hóa, trong mắt cậu ngược lại so với Sở Hoành Viễn có một chút dáng vẻ của phụ thân.

"Lần sau đừng gọi bá phụ nữa, con và Việt Chi đã kết hôn, nên gọi ta là cha."

Sở Hoán còn chưa kịp nói chuyện, Lục Thành Nghiêm bên cạnh liền cười ra tiếng trước: "Vậy có phải tôi cũng nên gọi vị này một tiếng chị dâu hay không?”

Sắc mặt Sở Hoán có chút xấu hổ, Lục Trì trừng mắt nhìn Lục Thành Nghiêm: "Câm miệng. ”

Lục Thành Nghiêm lúc này mới ngượng ngùng ngậm miệng lại, đi ra ngoài cửa trước một bước.

"Thân thể Việt Chi không tốt lắm, về sau liền vất vả con chiếu cố nhiều hơn." Lục Trì vỗ vỗ bả vai cậu nói.

Sở Hoán gật gật đầu, cảm thấy người này nói chuyện cứ kỳ quái thế nào ý, cũng không nói nhiều liền ừ một tiếng đưa hắn ra cửa.

Nhớ tới một tiếng vang vừa rồi kia, bên này cách âm hẳn là rất tốt, lại vẫn như trước dưới tình huống đóng cửa còn làm ra tiếng vang lớn như vậy, Sở Hoán nhịn không được gõ cửa một cái đi vào nhìn thoáng qua.

Trần Nhạc đang khom lưng thu dọn trên mặt đất, trên mặt đất lộn xộn hình như là máy tính Lục Việt Chi dùng để xử lý bưu kiện.

Cậu đảo mắt nhìn một chút, bên giường có một số dụng cụ y tế cũng ngã xuống đất.

Nhìn thấy cậu tiến vào, Trần Nhạc hướng cậu gật đầu: "Sở thiếu.”

Sở Hoán nhíu mày đi về phía Lục Việt Chi, người này đang tựa vào đầu giường không biết suy nghĩ cái gì, giống như hỗn độn trên mặt đất không có một chút quan hệ nào với hắn.