Chương 16

Bất đắc dĩ lại liếc thấy màu đỏ trong tay hắn, đã ở trên khăn trải giường màu trắng chậm rãi lan ra: "Sở Hoán có chút hoài nghi hai mắt của mình... Máu?”

Sở Hoán xốc chăn lên, chỉ thấy tay của Lục Việt Chi ở dưới chăn đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Cậu xoay người có chút sốt ruột nhìn về phía Trần Nhạc: "Trợ lý Trần, trong nhà có hộp thuốc cấp cứu không? ”

Trần Nhạc do dự quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng rõ ràng lo lắng càng nhiều một chút. "... Có.”

"Vậy phiền ngài giúp tôi lấy một chút." Nói xong liền lấy tay Lục Việt Chi từ dưới chăn ra, cường ngạnh mở ra nắm đấm đang nắm chặt của hắn.

Lòng bàn tay có một đạo hồng ngân đang không ngừng chảy ra máu tươi, còn có một mảnh thủy tinh vỡ bị hắn nắm chặt.

"Anh điên rồi sao?!" Thanh âm Sở Hoán nói ra đều có chút thay đổi.

Sở Hoán không biết lấy sức lực từ đâu ra, nắm cổ tay hắn lấy mảnh thủy tinh trong tay Lục Việt Chi ra.

Nhìn qua thì miệng vết thương này có chút sâu, thịt đỏ bên trong đã lộ ra ngoài, khóe miệng Sở Hoán nhịn không được tê một tiếng, hoàn toàn không có cách nào hiểu được hành động này của Lục Việt Chi.

Trần Nhạc đứng ở một bên nhìn Sở Hoán thuần thục cầm máu miệng vết thương cho Lục Việt Chi, đáy mắt có chút kinh ngạc.

"Anh không thấy anh tôi bị thương sao? Tại sao không băng bó miệng vết thương trước tiên?” Sở Hoán nhìn hắn một cái.

Vừa rồi lúc cậu xốc chăn lên nhìn thấy một vũng máu dưới chăn mà giật mình, thật sự là nhìn thấy mà giật mình.

Trần Nhạc nhìn về phía Lục Việt Chi đang có sắc mặt đen tối kia, trong chốc lát không có cách nào giải thích rõ: "Xin lỗi, là do tôi giải quyết không tốt.”

Trên mặt Lục Việt Chi rất âm trầm, nhìn vết thương đang được băng bó trong lòng bàn tay mình, dường như mới phục hồi tinh thần lại.

Sự bình tĩnh ở đáy mắt giống như là đang ấp ủ một cơn bão lớn hơn.

"Tôi hình như còn chưa kịp nói cho cậu biết, chuyện gì trong nhà này đều không cho phép cậu khoa tay múa chân?"

Sở Hoán ngẩn ra, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng không có phản bác: "Ừm.”

Chỉ là động tác trên tay theo bản năng nặng hơn một chút, dán băng gạc cho hắn rồi nói với đặc trợ Trần: "Vết thương này của anh ấy quá sâu, không khâu lại có thể sẽ không dễ lành lại, anh gọi bác sĩ đến xem lại một chút đi.”

(đặc trợ: trợ lý đặc biệt)

Trần Nhạc theo bản năng nhìn về phía Lục Việt Chi, thấy hắn trực tiếp kéo tay mình về, giương mắt liền nhíu mày nhìn hai người tự chủ trương kia: "Đều đi ra ngoài.”

Sở Hoán liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Cậu cũng không phải M, vội vàng muốn mặt nóng dán mông lạnh.

(M: những người khi bị hành hạ thì cảm thấy vui thích hay thích bị hành hạ, cảm giác đau đớn mang lại sự sung sướиɠ cho họ)

Trần Nhạc do dự một chút: "Lục tổng, nếu không tôi gọi bác sĩ lại đây đi? Vết thương này của ngài quả thật có chút sâu.”

“Đi ra ngoài!” Lục Việt Chi lặp lại lần nữa.

Hai phút sau, Trần Nhạc đứng xoay quanh ở cửa, Sở Hoán tuy rằng cảm thấy phiền, nhưng cũng rất đồng tình với người trợ lý trước mắt này.

Một lúc lâu sau mới nói: "Bằng không anh đi lầu chính xin lệnh của lão gia tử một chút, nhìn qua thì hắn rất thương Lục Việt Chi.”