Chương 19

Lão gia tử bình tĩnh nhìn cậu, trong vài giây Sở Hoán mồ hôi lạnh đều sắp rơi xuống, trong miệng cơ hồ muốn hô ra lời nói biện giải cho mình.

Người trước mắt cuối cùng cũng nói chuyện, "Làm tốt lắm.” Lục lão gia tử nói: "Lần sau gặp phải loại tình huống này trực tiếp làm cho người ta đi qua nói một tiếng là được, loại tình huống này không thể tùy ý Việt Chi được.”

Sở Hoán thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Được.”

Vốn tưởng rằng coi như là đi qua cửa ải này, người bên cạnh liền tiếp tục hỏi cậu: "Miệng vết thương kia là cậu băng bó?”

Sở Hoán khẩn trương: "Có vấn đề gì sao? Tôi thấy chảy rất nhiều máu, chỉ có thể xử lý cầm máu trước.”

"Rất tốt." Lão gia tử lại nói: "Lúc trước có học qua?”

Trong lòng Sở Hoán có chút khẩn trương, cũng không biết vì sao hắn hỏi chi tiết như vậy, chỉ có thể kiên trì nói: "Trước kia có ở bệnh viện một đoạn thời gian.”

"Bệnh viện?" Hỏi xong, Lục lão dừng một chút nhìn thoáng qua bà Hồng mới từ phía dưới đi lên: "Đi thôi, đồ ăn đến rồi, chúng ta đi xuống đi.”

Cậu chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng Lục Việt Chi: "Nhưng..."

"Mẹ Hồng sẽ đưa đồ ăn của một mình Việt Chi lên, cậu xuống ăn cùng tôi."

"A, được."

Trước ngày hôm qua cậu cũng chỉ gặp qua Lục lão gia tử một lần, nói không khẩn trương là giả.

Lục Việt Chi còn tốt, phụ thân Lục gia cũng thế, Lục lão trước mắt hô mưa gọi gió ở thành phố A này làm cho cậu có chút rụt rè sợ hãi.

"Những đồ ăn này tạm thời là làm theo sở thích của tôi, sau này con muốn ăn cái gì thì dặn dò bà Hồng là được rồi, gần đây Việt Chi ăn đều là cơm cho bệnh nhân, con khẳng định ăn không quen."

"Sẽ không, cơm cho bệnh nhân đã rất ngon rồi." Sở Hoán nói.

Lão gia tử khó được lộ ra chút ý cười: "Đừng câu nệ, thích cái gì liền nói, về sau đây chính là nhà của con.”

"Không câu nệ, Lục gia gia." Sở Hoán nói: "Đồ ăn buổi sáng cùng cháo đều rất ngon.”

"Hợp khẩu vị là tốt rồi." Lão gia tử nhìn cậu không động đũa, gắp cho cậu một miếng thịt bò, "Nếm thử xem, so với buổi sáng càng đa dạng hơn một chút.”

"Cảm ơn Lục gia gia." Sở Hoán nói.

"Gọi gia gia đi, tới Sở gia rồi con liền gọi giống Việt Chi đi."

"Dạ."

Cậu không biết rốt cuộc lão gia tử nghĩ cái gì, nhưng Sở Hoán cảm thấy lão gia tử không có khả năng dễ dàng tín nhiệm người khác như vậy.

Cho dù cậu vỗ ngực bảo đảm cậu thật sự không có bất kỳ ý nghĩ gì khi đến Lục gia, chỉ muốn đợi thời cơ chín muồi hoặc là Lục Việt Chi có bạn đời vừa ý sau đó ly hôn.

Bữa cơm này cậu ăn rất khẩn trương, thức ăn có mùi vị gì cậu cũng không nếm ra được.

Lão gia tử vừa đi, toàn bộ tòa nhà đều trống rỗng, người giúp việc cũng không nghỉ ngơi ở bên này, vừa đến sau bữa tối cả tòa nhà chỉ còn lại hai người là cậu và Lục Việt Chi.

Nhưng Sở Hoán vẫn như trước không có thả lỏng, ở lầu một sững sờ rất lâu mới đi lên.

Trải qua chuyện này, Lục Việt Chi hẳn là càng chán ghét chính mình đi? Sở Hoán yên lặng đi đến ghế sa lon nhỏ bên ngoài phòng lần thứ hai ngồi xuống.

Có chút khó có thể kéo được chân bước vào trong, nếu không đêm nay liền ngủ ở đây?

Ghế sofa bên ngoài hình như lớn hơn so với trong phòng ngủ, cậu chắc chắn có thể duỗi thẳng chân.

Nhưng nhìn thấy thời gian hơn mười giờ, cậu chỉ có thể kiên trì đi vào phòng ngủ.

Hỗn độn phòng ngủ đã bị người giúp việc thu dọn, trước khi đi trợ lý lại dựa theo lời dặn dò của bác sĩ gia đình kiểm tra một chút tình trạng chân của hắn, đỡ hắn đi phòng vệ sinh một lần rồi mới đi.

Lúc Sở Hoán tới, trên máy chiếu vẫn đặt phim tài liệu ngày hôm qua, cảnh tượng vẫn rất kịch liệt, nhưng cậu cứ cảm thấy bầu không khí so với ngày hôm qua càng thêm máu tanh.

Cậu vừa định ngồi xuống sofa mình ngủ tối hôm qua, Lục Việt Chi tựa vào đầu giường liền bất thình lình lên tiếng.

Ngữ khí trong suốt lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc vui buồn gì.

"Cậu muốn vẫn luôn ngủ trên sô pha như vậy sao?"

Sở Hoán ngồi dậy nhìn người đối diện, không nghĩ nhiều: "... Nếu không thì sao? Bây giờ anh là bệnh nhân, không may đè lên người anh thì không được tốt lắm.”