Chương 20

Lục Việt Chi đột nhiên cười lạnh ra tiếng: "Trí tưởng tượng quá mức phong phú, trong nhà còn có rất nhiều phòng cho khách, tùy tiện phòng nào cũng được, về sau không có sự cho phép của tôi không được bước vào thêm một lần nữa.”

Hai tay đặt trên đùi của Sở Hoán cứng đờ trong chốc lát, vài giây sau lại buông ra.

"Được."

Nói xong chữ được này, toàn bộ không khí yên tĩnh trong nháy mắt, Sở Hoán lại mở miệng một lần nữa, cậu cảm thấy mình cần phải nói rõ ý nghĩ của mình, bằng không cuộc sống sau này của cậu ở Lục gia có thể thật sự sẽ rất khó khăn.

"Anh không cần phòng bị tôi như vậy, ngoại trừ việc tôi họ Sở ra thì cùng Sở gia không có quan hệ đặc biệt gì, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, về sau tôi không đi vào là được." Nói xong cậu xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Sở Hoán từ chỗ Lục Việt Chi đi ra không có lựa chọn phòng ở tầng hai mà trực tiếp đi lên tầng ba, nếu là đối phương thấy cậu phiền, vậy chắc ngay cả việc cậu hô hấp cũng là sai lầm, cậu cũng hiểu loại cảm giác bị xâm phạm này.

Vậy thì cố gắng không can thiệp lẫn nhau là tốt nhất.

Trước khi đi lão gia tử nói cho cậu biết, đã tìm được trường học cho cậu, sáng ngày mai là có thể nhập học, đến lúc đó để chú Vạn đưa cậu đi.

Sở Hoán chậm rãi đem lo lắng đều đặt trở lại trong bụng, chỉ cần trường học cùng hồ sơ không có vấn đề cậu liền yên tâm.

Tìm một phòng ở cuối góc tầng ba, Sở Hoán liền ở lại.

Cậu nhìn tất cả phòng ở tầng ba, ngoại trừ việc không lớn bằng phòng Lục Việt Chi ra, thì mỗi phòng đều rất được, thậm chí còn có một phòng tập thể thao, Sở Hoán yên lặng nhớ tới lời nói vừa nãy của Lục Việt Chi.

Kỳ thật như vậy cũng không tệ, coi như là một người bạn cùng phòng bình thường, đây chắc hẳn là quan hệ trong khoảng thời gian tới giữa cậu và Lục Việt Chi.

Sáng hôm sau thức dậy, vốn dĩ cậu còn muốn chủ động đi tìm chú Vạn bảo sẽ không ăn cơm sáng, nhưng cậu vừa xuống tầng liền gặp phải chú Vạn đang đi đến.

"Sở thiếu gia, tài xế chờ ngài ở cửa."

Sở Hoán có chút xấu hổ đối với xưng hô này, ngoại trừ người Lục gia ra, vô luận là bà Hồng hay là chú Vạn đều gọi cậu là Sở thiếu.

Trên thực tế cậu thật sự thiếu hay không thiếu chỉ có mình cậu biết, nhiều nhất chính là một thiếu niên mà thôi, hoàn toàn không dính dáng gì đến thiếu gia.

"Chú Vạn, về sau gọi tôi là Sở Hoán là được rồi, không cần khách khí như vậy."

"Được, Sở thiếu gia." Chú Vạn mặt không chút thay đổi trả lời theo.

Sở Hoán: "..."

Trường học không phải là trường quý tộc trong tưởng tượng của cậu, mọi người có phải là con cháu nhà giàu hay không cậu cũng nhìn không ra, chỉ biết trong ba ngày từ lúc đến nơi này, mỗi người bên cạnh đều tập trung ở trong việc học tập của chính mình.

Ngay cả vài phút nghỉ ngơi giữa giờ học cũng rất yên tĩnh, nghiễm nhiên là hai cái thế giới so với ngôi trường trước đây của cậu.