Chương 21

Nói một cách nghiêm túc thì tất cả mọi người đều lấy thăng tiến làm mục đích học tập, nó càng giống như trường học đặc biệt thành lập vì kỳ thi đại học, không có nụ cười, thần kinh mỗi người đều căng chặt đối diện với quyển sách trước mặt, nhìn qua chính là vì một đề lại một đề toán mà sống.

Không có hoạt động của lớp, tất cả các khóa học có thể thư giãn thần kinh đều không có, Sở Hoán là lần đầu tiên nhìn thấy trường học như vậy.

Cũng có thể là chỗ cậu ở trước kia quá nhỏ, kiến thức hạn hẹp.

Ngày đầu tiên trở về còn có thể bảo trì bình thường, ngày thứ ba trở về toàn bộ khuôn mặt của cậu đều ỉu xìu xuống dưới.

Trợ lý Trần đang từ trên tầng đi xuống nhìn thấy bộ dáng của cậu còn tưởng rằng lúc ở trường cậu bị người bắt nạt, nhịn không được hỏi cậu: "Sở thiếu? Anh đây là?”

Sở Hoán phất tay áo với hắn, sửa đúng bao nhiêu lần người này xưng hô với cậu vẫn là Sở thiếu Sở Hoán đã dần dần miễn dịch với cách xưng hô này.

"Trái tim Sở thiếu mệt mỏi, hẹn gặp lại."

Ba ngày này tuy rằng thống khổ, nhưng Sở Hoán cơ bản đã vượt qua thời kỳ thích ứng của Lục gia và trường học, người giúp việc hoạt động ở biệt thự của Lục Việt Chi này bao gồm cả người nhà họ Lục đều đã quen biết sơ sơ, thói quen học tập của phía trường học cũng đã biết rõ.

Coi như bình yên vượt qua, Sở Hoán nằm sấp ở trên giường tâm sự nặng nề nghĩ, chưa kịp ăn cơm đã ngủ thϊếp đi.

Bà Hồng ở dưới tầng đợi thật lâu cũng không thấy cậu xuống ăn cơm, liền lên tầng ba gõ cửa, nhưng lúc này Sở Hoán đã ngủ say đi gặp Chu Công, hoàn toàn không nghe thấy.

Lúc bà Hồng đi vào phòng Lục Việt Chi nhịn không được nói ra chuyện này, Lục Việt Chi không có biểu tình gì, ngược lại trợ lý Trần nhớ tới sắc mặt Sở Hoán vừa rồi nói theo: "Có thể là từ trường học trở về mệt mỏi, bà liền đem đồ ăn để trong tủ lạnh dưới tầng là được rồi, cậu ấy đói bụng sẽ xuống ăn.”

Sau khi bà Hồng đi, Lục Việt Chi ngước mắt lên nhìn trợ lý bình thường rất có nề nếp của mình: "Anh với cậu ấy rất quen thuộc?”

"Ách..." Trợ lý theo bản năng có chút sợ hãi, có chút khó nắm bắt được suy nghĩ của người trước mắt: "Không tính là quen, chính là dạo này lúc đến đây luôn gặp phải thì chào hỏi nhau mà thôi.”

Lục Việt Chi rũ mắt xuống tiếp tục nhìn văn kiện trên tay, lời nói liền dừng lại ở đây.

Miệng vết thương của Lục Việt Chi bắt đầu dần dần khép lại, thời gian ở trên giường rất dài, cũng may thi thoảng còn có thể xuống hoạt động một chút, có thể đi ra ngoài đi dạo một chút cho đỡ buồn.

Sở Hoán ngủ một mạch đến nửa đêm mới tỉnh lại, khát không chịu được xuống tìm nước, lại lo lắng tiếng bước chân đánh thức Lục Việt Chi, cậu liền ấn thang máy.

Bởi vì là thang máy gia đình, không có âm báo, cậu rất yên tâm đi vào chuẩn bị xuống tầng.

Thế nhưng hơn nửa đêm, cậu trơ mắt nhìn thang máy dừng ở tầng hai.

Bình thường trong nhà không có người dùng thang máy này, ngoại trừ lão gia tử chân không tiện hoặc là lúc Lục Việt Chi xuống tầng đi bệnh viện mới dùng, Sở Hoán cảm thấy sẽ không gặp phải ai, nhưng nhìn thấy thang máy tầng hai sắp mở ra, Sở Hoán đứng trong thang máy hít sâu một hơi.