Chương 24

Từ buổi tối ngày Sở Hoán gặp Lục Việt Chi ở tầng một trở đi, cậu đã không bao giờ xuống dưới vào buổi tối lần nào nữa, trước khi đi ngủ luôn nhớ rõ ở đầu giường mình đặt một ly nước để đề phòng bất cứ lúc nào.

Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần hai người còn ở chung dưới một mái nhà thì trong một năm sẽ luôn có lúc gặp phải.

Sáng ngày Sở Hoán thi cuối kỳ, vừa xuống tầng đã nhìn thấy Lục Việt Chi mặc âu phục giày da đang ngồi trước bàn ăn.

Trái tim cậu đập mạnh, nhớ tới lời nói ngày hôm đó của Lục Việt Chi bước chân cũng có chút chần chờ, nhưng bởi vì chính mình sắp bị trễ giờ nên không thể nào lùi bước đi trở về được.

Cuối cùng chỉ có thể kiên trì đi đến phía trước bàn ăn.

Lục Việt Chi nhìn cậu một cái, giơ tay nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt thản nhiên trái ngược với vẻ mặt hung ác nham hiểm mấy ngày trước, nhìn qua cả người coi như là sáng sủa.

Sở Hoán mắt nhìn mũi nhìn tim, cảm thấy người hôm nay cùng người ngày đó nói không cho phép cậu đi vào kia hình như có chỗ nào đó không giống nhau.

Bất đắc dĩ thời điểm này không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, chạy nhanh cầm lấy một cái bánh sandwich từ trên đĩa rồi lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Trong ánh mắt của Lục Việt Chi bóng dáng Sở Hoán đi vào lại nhanh chóng biến mất, bàn tay bưng ly cà phê của hắn dừng một chút, đáy mắt như có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Hôm nay Lục Việt Chi bắt đầu quay trở lại công ty làm việc, biểu hiện cũng không khác gì so với trước kia, cho dù bên ngoài đều đồn rằng Lục gia phải đổi chủ, Lục Việt Chi trở thành một người què.

Ngày đầu tiên quay trở lại công ty, hắn không trốn trong văn phòng không ra ngoài giống như tưởng tượng của mọi người, chẳng những ngồi xe lăn đi thăm một lần các phòng ban một lần, hơn nữa trong bộ phận dự án cùng phòng tổng giám đốc của chính mình mỗi cái sa thải hai người.

Trong một ngày ngắn ngủi, các loại tin đồn bị đồn thổi trong một tháng qua nháy mắt đã không còn tung tích, tất cả mọi người lại bắt đầu khẩn trương lên, bao gồm cả Lục Thành Nghiêm đang tức hổn hển.

(hổn hển: có nhịp thở dồn dập, ngắn hơi do tim đập mạnh và gấp)

Sở Hoán vốn dĩ tưởng rằng buổi sáng một lần kia có thể là trùng hợp hoặc là ngoài ý muốn, không nghĩ tới chờ cậu tan học trở về lại gặp lại lần nữa ở phòng khách tầng một.

Vẫn là thời điểm trước bữa cơm tối, Sở Hoán sờ sờ mũi muốn yên lặng chuồn đi từ bên cạnh, bên này vừa mới nhấc chân lên, ở một nửa phòng khách cậu nhìn không thấy kia có người lên tiếng gọi cậu.

(chuồn: bỏ đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ)

"Tiểu Hoán."

Sở Hoán ngẩn người, xoay người nhìn thấy chỗ phương hướng phát ra âm thanh, là thanh âm của lục lão gia tử, còn ngồi bên cạnh hắn là vợ chồng Sở gia.