Chương 26

Sở Hoán cảm thấy hai người này thật sự là dối trá đến mức không nhìn được nữa, nhướng mày có chút không muốn trả lời.

Ngược lại bên này Lục Việt Chi lại đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, âm điệu cũng khác biệt so với sự xa cách lạnh lùng mấy ngày trước: "Đi học không trộm ngủ gà ngủ gật đi? ”

Thân thể Sở Hoán cứng đờ, không có lý do gì từ bộ phận Lục Việt Chi đυ.ng phải bắt đầu bốc lên hơi nóng, có chút xấu hổ, lại... Có chút chột dạ.

(chột dạ: làm sai nhưng sợ người khác biết, trúng tim đen, thiếu tự tin, không vững tâm)

Trường học bên này cường độ học quá cao, hầu như mỗi ngày không phải là đang giảng bài chính thì là đang giảng bài thi, bài tập sau giờ học lại vô cùng nhiều.

Buổi tối cậu không làm xong được bài tập, thì ban ngày càng nghe không hiểu, quả thực là bị tra tấn đến mức không phải người nữa, thi đại học thật sự không phải chuyện người làm, so với lúc cậu đi làm trước kia còn mệt hơn.

Nhưng mà, làm sao Lục Việt Chi biết được?

Còn chưa đợi Sở Hoán nói chuyện, lão gia tử liền cười nói: "Buổi tối có phải làm bài thi đến khuya hay không, nghe bà Hồng nói hơn một giờ hôm qua còn thấy phòng con còn sáng đèn.”

Sở Hoán càng thêm ngượng ngùng, sờ sờ mũi, giải thích: "Cũng không muộn như vậy, hơn một giờ chắc là lúc ngủ quên không tắt đèn.”

Lục Việt Chi nhìn nhiều cậu hai cái, nhìn từ thái độ của cậu đối với cha mẹ Sở gia, ngày đó cậu không có nói dối mình.

Sở Hoành Viễn để lại một cái tâm nhãn, cười hỏi: "Muộn như vậy còn làm bài tập về nhà a, gần đây thân thể Việt Chi không được tốt lắm, con cũng không sợ quấy rầy hắn.”

(tâm nhãn ở đây có nghĩa là lưu ý, đường lui)

Lục Việt Chi nhướng mày, thăm dò rõ ràng như vậy, cậu muốn nghe xem Sở Hoán sẽ trả lời như thế nào.

Nếu là không muốn để cho cha mẹ Sở gia đi theo phía sau gây phiền phức, cách tốt nhất chính là tìm kiếm trợ giúp của hắn.

Hắn chống cằm nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Hoán, chỉ thấy Sở Hoán nói.

"Chỗ nào của thân thể không tốt, ngài không thấy hôm nay hắn đều đi làm bình thường sao."

Sở Hoành Viễn biểu tình lại lần nữa cứng đờ, ngượng ngùng nói: "Vậy con cũng không thể trễ như vậy còn... Tóm lại hai người kết hôn phải chăm sóc lẫn nhau mới được.”

"Cái này thì không cần Sở tổng lo lắng, chuyện trong phòng hai người chúng tôi tự mình thương lượng bàn bạc là được." Lục Việt Chi đúng lúc mở miệng.

Sở Hoán yên lặng thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, biết ơn nhìn thoáng qua Lục Việt Chi, lại cảm thấy cứ là lạ sao ý, chuyện trong phòng hai người là cái quỷ gì?!

"Ôi, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, Sở tổng cùng Tiểu Hoán chắc đều đã đói bụng rồi, bà Hồng?" Lục lão gia tử nhìn thoáng qua thời gian bảo bà Hồng mang theo người giúp việc lại đây bắt đầu bày cơm.