Chương 27

Lục lão gia tử mang theo vợ chồng Sở tổng đi đến bên kia của phòng ăn, Sở Hoán theo đó mà thở phào nhẹ nhõm dựa lưng về sô pha ở phía sau, nhẹ giọng mở miệng với người bên cạnh.

"Cảm ơn."

Người của Lục Việt Chi cũng không động đậy, nhìn qua trên mặt Sở Hoán, giống như nhớ tới cái gì mà buồn cười ở trong lòng: "Thật đúng là đi học ngủ gà ngủ gật?”

Khóe miệng Sở Hoán giật giật, cũng không biết vì sao hắn bỗng dưng bắt đầu thân thiết như vậy, cũng không nghĩ kỹ liền ừ một tiếng, thừa nhận.

Lục Việt Chi cười một tiếng: "Tiền đồ.”

(tiền đồ: Con đường phía trước; dùng để chỉ tương lai, triển vọng.)

Sở Hoán nghiến nghiến răng: "Lúc anh đi học chẳng lẽ không ngủ gật sao?" Nói xong lại cảm thấy ngữ khí của chính mình không đúng, yên lặng cúi đầu nuốt lại những lời muốn nói kế tiếp vào trong bụng: "Quên đi, dù sao cám ơn anh vừa rồi đã không để tôi bị bại lộ trước mặt bọn họ. ”

Nói xong liền đứng dậy muốn đi.

“... Đi đâu vậy? Vừa rồi còn nói không muốn bị bại lộ.” Lục Việt Chi nhắc nhở cậu.

Sở Hoán yên lặng rút cái chân đã bước ra về, cúi đầu nhìn chân của hắn: "Xe lăn của anh đâu?”

"Bên kia." Lục Việt Chi nâng cằm về một hướng khác.

"Vậy anh khiến nó lại đây a." Sở Hoán đương nhiên mà nói: "Không phải là trí năng sao?”

(trí năng: trí tuệ và năng lực, có trí tuệ và năng lực của con người)

Lục Việt Chi muốn cười: "Hiện tại không còn trí năng, cậu đi đẩy nó lại đây.”

"Không còn trí năng sao?" Sở Hoán buông cặp sách xuống không hiểu sao, đi đẩy xe lăn tới: "Tôi thấy cũng không bị hỏng a.”

Lục Việt Chi đỡ sô pha đứng lên, Sở Hoán bất đắc dĩ ngửa đầu.

Chậc, người này đứng dậy, khí thế lập tức cao hai mét hai.

Cậu đến gần bảo Lục Việt Chi tự nâng chính mình ngồi lên trên xe lăn, chỉ nghe Lục Việt Chi đột nhiên mở miệng: "Nó không hỏng, chúng ta còn tú ân ái như thế nào.”

(tú ân ái: thể hiện sự ân ái, tình cảm ra bên ngoài cho mọi người đều biết)

Sở Hoán: "..."

Cúi đầu nhìn chân người này, nhớ tới tư thế lần trước, ước chừng ít nhất có một chân của hắn là không nghiêm trọng, hơn nữa càng không đến mức tàn tật.

"Chân này của anh khi nào có thể khỏi chứ?" Sở Hoán thuận miệng hỏi.

"Như thế nào? Bây giờ cậu chê tôi phiền toái, rắc rối?"

Lục Việt Chi nhìn người trước mắt, ánh mắt sâu thẳm:

"Hay là nói, có một người chồng tàn phế khiến cậu cảm thấy mất mặt?”

Sở Hoán sờ sờ mũi: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chính là tùy tiện hỏi một chút."

Chồng cái gì đó người này là như thế nào nói ra khỏi miệng, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy xấu hổ?!