Chương 28

Lục gia lão gia tử ngồi ở vị trí chính giữa, Lục Việt Chi cùng Sở Hoán ngồi ở bên tay phải, vợ chồng Sở gia thì ngồi ở bên tay trái của hắn.

Nhìn như vui vẻ hòa thuận, kỳ thật mỗi người đều có tâm tư khác nhau.

Chỉ có Sở Hoán đang đói không chịu được, ở dưới ánh mắt mấy người ăn hai chén cơm, Sở Hoành Viễn cắn răng nhìn Sở Hoán, có chút hận sắt không thành thép.

Lục Việt Chi rất thích xem bầu không khí giữa vợ chồng Sở gia và Sở Hoán, giống như là muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn gắp cho Sở Hoán một cái đùi gà lớn đặt ở trong chén của cậu: "Học cả một ngày rồi, ăn nhiều một chút, buổi tối có phải còn muốn tiếp tục làm bài tập về nhà hay không?”

Sở Hoán cảm thấy đối với cậu mà nói tên Lục Việt Chi này cũng có chút khó hiểu, một thời gian trước còn lãnh nhạt giống như cậu không tồn tại, hôm nay liền thay đổi thành một bộ mặt hoàn toàn khác.

Chậc, chắc không phải là nhân cách phân liệt chứ.

(nhân cách phân liệt: phân chia thành nhiều nhân cách khác nhau hay còn gọi là bệnh đa nhân cách.)

"Ừ..." Cậu đáp lại một tiếng sau đó liền chuyên tâm công phá chân gà trước mắt.

Vốn dĩ Lục Việt Chi đối với lời nói của Sở Hoán ngày đó còn bảo trì thái độ hoài nghi, hiện tại xem ra đứa nhỏ này tuy rằng ngốc là ngốc một chút, nhưng chắc chắn là không có uy hϊếp gì đối với chính mình ngược lại là một loại người có thể khiến đối phương tức giận không nhẹ.

Sở gia hao hết tâm tư muốn leo lên chính mình, Lục Thành Nghiêm là hao hết tâm tư muốn gây thêm khó chịu cho chính mình, hiện tại xem ra, còn chưa chắc tương lai một nhà Sở gia này ai sẽ bị gây khó chịu thêm.

(leo lên: ở đây nghĩa là muốn gây dựng quan hệ, để bản thân nhận được lợi ích gì đó; thường là người có địa vị thấp leo lên người có địa vị cao hơn mình.)

Sau khi ăn xong, ánh mắt Sở Hoành Viễn bình tĩnh đặt lên trên người Sở Hoán, muốn cậu đến tiễn chính mình ra cửa nhân tiện hỏi cậu tình huống ở Lục gia rốt cuộc là như thế nào.

Thế nhưng Sở Hoán hoàn toàn không hề nhìn hắn, ngồi ở chỗ đó uống trà với lão gia tử nửa ngày cũng không đáp lời hắn.

Lục Việt Chi nhìn lướt qua mấy người vài cái, nói với Sở Hoán: "Thời gian cũng không còn sớm, đừng đi tiễn, đi lên làm bài đi.”

Sở Hoán như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi chào Lục lão gia tử, rồi nhanh chóng gật gật đầu với Sở Hoành Viễn và Lữ Oánh, sau đó lập tức chạy lên lầu.

Lục Việt Chi không nhịn được mà bật cười, Lục lão gia tử đi ra hòa giải: "Không cần phải nói, đứa nhỏ Tiểu Hoán này còn rất thích học tập.”

(Hòa giải là hành vi thuyết phục các bên đồng ý chấm dứt xung đột hoặc xích mích một cách ổn thỏa. Hòa giải cũng là giải quyết các tranh chấp, bất đồng giữa hai hay nhiều bên tranh chấp bằng việc các bên dàn xếp, thương lượng với nhau có sự tham gia của bên thứ ba không phải là bên tranh chấp.)