Chương 36

Tổng điểm 750, Sở Hoán ngay cả một nửa cũng chưa thi được, tổng điểm khó coi thì thôi, từng môn riêng lẻ thế nhưng còn có môn có điểm là một con số, Lục Việt Chi tựa lưng vào ghế xoa xoa huyệt thái dương, vẫy vẫy tay với Trần Nhạc bên cạnh.

"Lục tổng." Trần Nhạc tự giác đi tới trước mặt, hắn đã thật lâu không nhìn thấy biểu tình thất bại như vậy trên mặt Lục Việt Chi, còn tưởng rằng chính mình làm sai chuyện gì đó, mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy xuống dưới.

Hắn ném Ipad trên tay đến trước mặt Trần Nhạc:"Cậu đi hỏi phía trường học một chút nhìn xem là tình huống gì, mỗi ngày đều đi sớm về trễ đi học học mua nước tương?”

(mua nước tương: ở đây có ý là đi ngang qua, không có tác dụng gì.)

Trần Nhạc thấy rõ con số trên bảng điểm, khóe miệng giật giật theo:"Vâng, tôi bây giờ liền đi qua.”

Lục Việt Chi nhìn thấy Trần Nhạc ra cửa, một lúc lâu sau chính mình lại nhịn không được cười ra tiếng, cậu che mắt nhớ tới bộ dáng thẹn quá hóa giận của Sở Hoán tối hôm đó, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này rất hiếm lạ, người xung quanh Lục Việt Chi đều rất ưu tú, kể cả Trần Nhạc.

Ngay cả tên nhị thế tổ như Lục Thành Nghiêm thành tích thi đại học cũng rất đẹp.

(nhị thế tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp)

Hiện tại bất thình lình xuất hiện một cái thành tích kém, hắn sờ sờ khóe môi, chậc, ông trời phỏng chừng là cảm thấy được cuộc sống của chính mình hiện tại quá nhàm chán.

Dưới tình huống mà Sở Hoán không biết gì cả, Trần Nhạc ở trường học nghe xong giáo viên các môn nói tình huống, hôm nay Lục Việt Chi cũng khó được có một lần tan làm sớm.

Trở về nhìn thấy Sở Hoán vẫn còn rất vui vẻ, đang cùng Tiểu Ảnh hai người chơi ván trượt, liếc mắt một cái nhìn lại cả người hình như cũng không bị ảnh hưởng bởi thành tích thi cử một chút nào.

Tiểu cô nương ở bên cạnh nhìn thấy động tác buồn cười cùng cảm giác cân bằng không ổn định của Sở Hoán vô cùng vui vẻ, cười khanh khách, Sở Hoán từ trên ván trượt đi xuống cũng cảm thấy chính mình buồn cười, thế mà còn không bằng một đứa trẻ con.

Đang muốn khom lưng lau mồ hôi cho Tiểu Ảnh, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Trần Nhạc đẩy Lục Việt Chi từ trước xe đi tới, cậu vội vàng đứng thẳng người theo.

Lục Việt Chi vẫy vẫy tay với hai người, Sở Hoán nhìn Tiểu Ảnh một chút lại nhìn người từ xa nhìn về phía này, trong lúc nhất thời không biết Lục Việt Chi đang gọi mình hay là Tiểu Ảnh.

Vì thế một lúc lâu sau, một lớn một nhỏ đều ngoan ngoãn đứng trước mặt Lục Việt Chi.

Trần Nhạc ở phía sau mím môi đè nén ý cười lại, giương mắt nói với Sở Hoán:"Tôi còn có việc phải đi về trước, Lục tổng liền giao cho ngài. ”

Sở Hoán giật mình, đi đến phía sau Lục Việt Chi tiếp nhận xe lăn:"Được, anh đi đi, cứ để cho tôi. ”

Nhìn thấy Trần Nhạc đi xa, Sở Hoán đẩy hắn đi vào trong nhà, tiểu nha đầu đi theo bên cạnh Lục Việt Chi cái miệng ngọt ngào gọi một cái lại một cái anh họ:"Anh họ ăn cơm chưa? Buổi tối bà Hồng làm thịt kho tàu siêu cấp ăn ngon nha~"