Chương 37

"Đúng không." Lục Việt Chi đưa tay nhéo nhéo hai má cô:"Tôi nói đâu, có phải ăn nhiều thịt hay không, khuôn mặt sờ sờ đều tròn trịa không ít.”

Tiểu cô nương vừa nghe nói như vậy liền không vui vẻ, tức giận nhìn anh họ nhà mình:"Mới không có, anh đẹp trai nói dáng người Tiểu Ảnh xinh đẹp nhất là tốt nhất, mới không có tròn. ”

"Như vậy a, vậy ánh mắt vị anh đẹp trai này của em khẳng định không tốt." Hắn tiếp tục trêu chọc tiểu nha đầu.

Hôm nay thoạt nhìn tâm tình Lục Việt Chi có vẻ không tệ, lại bảo trì dáng vẻ cười như không cười không bình thường nửa đêm hôm đó, Sở Hoán mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không tiếp lời, coi như vị anh đẹp trai này không có một chút quan hệ nào với chính mình.

"Anh họ xấu xa, mới không phải, Tiểu Ảnh xinh đẹp nhất, anh đẹp trai là tốt nhất." Tiểu Ảnh ôm ván trượt tức giận thở hổn hển chống nạnh nói với Lục Việt Chi.

(chống nạnh: Chống tay vào cạnh sườn dáng đứng thách thức hoặc tỏ ra sẵn sàng)

Lục Việt Chi xoa xoa đầu cô, không nói gì thêm nữa.

Gần đây bên phía Lục Tuyết Kha đang sứt đầu mẻ trán, đứa nhỏ này vẫn luôn ở trước mặt lão gia tử, biết Sở Hoán về sau sẽ ở tại bên này, mỗi ngày từ trường mầm non trở về liền chạy về phía này.

Hôm nay Lục Việt Chi hiếm khi trở về sớm, tiểu cô nương liền ồn ào muốn ở bên này ăn cơm cùng với anh họ và anh đẹp trai.

Lúc khác còn tốt, nhưng ở trước mặt Lục Việt Chi, cách xưng hô của tiểu nha đầu đối với Sở Hoán khiến cậu có chút đứng ngồi không yên.

Thừa dịp Lục Việt lên tầng thay quần áo, Sở Hoán thử thương lượng cùng với tiểu nha đầu:"Bảo bối, chúng ta thương lượng một chút được không? Sau này có thể đừng gọi là anh đẹp trai được không?”

Tiểu Ảnh ôm một đống đồ chơi đùa nghịch đưa qua đưa lại ở trên bàn , có chút khó hiểu:"Vì sao? Nhưng anh chính là anh đẹp trai của em mà. ”

Thái dương Sở Hoán giật giật hai cái:"Anh có tên, anh tên là Sở Hoán, em có thể gọi là anh Sở Hoán." Đẹp trai gì đó, nhất là trước mặt Lục Việt Chi, nghe đến chính cậu đều đỏ mặt.

(thái dương: phần của mặt ở khoảng giữa đuôi mắt và vành tai phía trên.)

"Anh Sở Hoán." Tiểu Ảnh cúi đầu lẩm bẩm hai câu với con sóc nhỏ trên tay, lập tức giương mắt cười cười:"Anh Sở Hoán dễ nghe, anh đẹp trai cũng dễ nghe, em không thể đều gọi sao? ”

Sở Hoán thở dài, nằm sấp trên bàn tiếp tục thương lượng với cô bé, hơn nửa ngày mới khiến cho tiểu cô nương miễn cưỡng đáp ứng rồi.

Bất đắc dĩ đến trên bàn cơm, có thể là thức ăn quá ngon ăn quá vui vẻ, tiểu nha đầu quay đầu liền đã quên chuyện Sở Hoán dặn dò.

Ăn được thịt kho tàu ngon phải gọi một tiếng anh đẹp trai, bởi vì ngoan ngoãn ăn cơm nên sau đó được bà Hồng thưởng cho một chiếc bánh ngọt nhỏ cũng phải gọi anh đẹp trai ăn cùng.

Mỗi lần kêu một tiếng cậu đều có thể cảm nhận được ánh mắt chế nhạo của Lục Việt Chi nhìn về phía cậu.

Sở Hoán đỡ trán, bình nứt không sợ vỡ dứt khoát coi như không nhìn thấy.