Chương 38

Buổi tối nhìn thấy đứa nhỏ bị Lục Tuyết Kha đón đi, Sở Hoán ngồi ngẩn người một lúc ở phòng khách, xoay người chuẩn bị lên tầng học tập, vừa quay đầu lại liền phát hiện Lục Việt Chi vậy mà vẫn còn ngồi ở bàn ăn.

Cậu sờ sờ mũi, thuận miệng nói:"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon." Nói xong liền muốn đi lên tầng.

"Chờ một chút." Lục Việt Chi gọi cậu lại.

"Ừm?" Sở Hoán quay đầu lại nhìn hắn.

"Buổi tối có thời gian thì thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai chuyển nhà." Lục Việt Chi nói.

"Cái gì?" Sở Hoán xoay người đi tới trước mặt hắn:"Có ý gì? Tại sao tôi phải chuyển nhà? Ý của anh là sao?”

Nhìn thấy khẩn trương dưới đáy mắt Sở Hoán, Lục Việt Chi buông đồ trong tay xuống, giải thích:"Không phải cậu chuyển nhà, mà là hai người chúng ta cùng nhau chuyển nhà.”

Sở Hoán hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần không phải bị đuổi ra ngoài là tốt rồi:"Vì sao đột nhiên muốn chuyển nhà? Chuyển đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Việt Chi buồn cười:"Sao lại nhiều vấn đề như vậy.” Hắn nói:"Phía trước tôi vốn đã không thường xuyên trở về đây, để thuận tiện vẫn luôn ở trong một căn hộ chung cư.”

"À..." Sở Hoán đột nhiên lại bắt đầu khẩn trương:"Ý của anh chính là anh muốn mang tôi cùng nhau chuyển nhà, đến căn hộ chung cư đó của anh ở?”

"Ừm, cậu có ý kiến gì?" Lục Việt Chi bình tĩnh nhìn bộ dáng lo lắng của cậu.

"Không..." Sở Hoán nắm chặt tay lại buông ra, đây là biểu hiện cậu đang lo âu.

Vốn thật vất vả mới thích ứng việc ở bên này, người này lại đột nhiên nói phải chuyển ra ngoài, nhớ tới thái độ lúc trước của hắn đối với mình, Sở Hoán lại không xác định được bất cứ điều gì.

"Cậu đang lo lắng cái gì?" Lục Việt Chi nói.

Sở Hoán lắc đầu:"Không có gì, chính là cảm thấy có chút đột ngột.”

"Đột nhiên hay không đột ngột, hôn sự hoang đường như vậy cậu đều có thể chấp nhận, chuyển cái nhà cũng đừng suy nghĩ nhiều, đi lên sửa soạn một chút, ngày mai tan học Trần Nhạc sẽ trực tiếp đến trường đón cậu, cũng không cần trở về bên này."

"A..." Sở Hoán yên lặng đáp một tiếng, đi theo lên tầng sửa soạn.

Nói sửa soạn kỳ thật cũng không có gì để sửa soạn, chính là bị thái độ của Lục Việt Chi treo lơ lửng không lên cũng không xuống được, nếu hắn không thường xuyên ở bên này, hoàn toàn có thể trực tiếp không trở về, dù sao hai người cũng không có tình cảm gì.

Hiện tại hắn lại rất nghiêm túc nói muốn dẫn cậu cùng qua ở?

Sở Hoán có chút khổ trung mua vui nghĩ, đây có phải là đại biểu rằng hắn xem như tiếp nhận sự tồn tại của mình hay không?

(khổ trung mua vui: tìm niềm vui trong đau khổ)

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Hoán cũng không hiểu rõ, sau khi đến nửa đêm trực tiếp ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau mang một đầu lông xù ở trong ánh mắt một lời khó nói hết của Lục Việt Chi chạy vội lên xe tài xế đang lái.

Tiến độ chương trình học của trường rất nhanh, vốn dĩ cậu còn có chút như lọt vào trong sương mù, hôm nay lại có tâm sự trong lòng, thời gian bay nhanh trôi qua, đảo mắt đã đến buổi chiều.

Lúc tan học, cậu vừa đi ra liền thấy Trần Nhạc đứng trước một chiếc xe vẫy tay chào cậu, Sở Hoán đi qua đi lên xe.