Chương 39

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Việt Chi ở bên cạnh mình, Sở Hoán cứng người:"Anh... Anh đến đón tôi tan học à?”

Trần Nhạc nhìn thoáng qua qua gương chiếu hậu trong xe, khởi động xe lên đường.

Lục Việt Chi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời nói của Sở Hoán mở mắt nhìn cậu một cái:"Suy nghĩ nhiều, tiện đường, phòng ở ở ngay bên cạnh. ”

Sở Hoán nhéo nhéo cặp sách trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ:"... Ồ.”

Ánh mắt Lục Việt Chi nhìn thoáng qua về phía mặt nghiêng của sở hoán, có chút buồn cười, rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, cảm xúc gì đều đặt ở trên mặt.

Phòng ở bên Lục Việt Chi hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của Sở Hoán, cũng hoàn toàn phân biệt với biệt thự Lục gia cậu ở.

Nói là chung cư thật sự là chung cư, ngoại trừ tiểu khu nhìn qua cao cấp một chút, an ninh tốt một chút, lúc bước vào cửa ở trong lòng Sở Hoán vẫn là kinh ngạc một chút.

Chính là Lục gia cho cậu cảm giác quá hào khí, bên này so với bên kia giống như khu dân cư bình thường.

(hào khí: khí chất giàu có)

Phòng ở là một cái có bốn phòng, phòng khách và nhà bếp được nối liền với nhau, ở giữa được ngăn cách bởi một tủ rượu trang trí, ngoại trừ trang trí thiết yếu và đồ nội thất, vậy mà không có một chút đồ dư thừa gì cả.

Nhìn qua thật đúng là phong cách của Lục Việt Chi.

Sở Hoán đứng ở giữa phòng khách còn có chút co quắp, ở Lục gia hai người một cái tầng hai, một cái tầng ba còn có thể căn cứ vào thời gian làm việc của Lục Việt Chi hoàn mỹ tránh né hắn, ở chỗ này, hình như... Không quá có khả năng.

Vậy lời nói lúc trước của người này còn tính toán sao?

Nếu là cậu quấy rầy đến hắn, có thể chọc Lục Việt Chi tức giận hay không?

Đang xuất thần, Lục Việt Chi không biết từ lúc nào đã được Trần Nhạc đỡ ngồi trên sô pha trước mặt cậu:"Sửng sốt cái gì? Đồ đạc gì đó đều để ở trong phòng cho cậu, tự mình đi qua xem một chút, thiếu cái gì báo cho Trần Nhạc hắn sẽ cho người bổ sung cho cậu.”

"Ồ... Để tôi đi nhìn xem. "Sở Hoán nhấc chân rời đi, việc chính mình không đổi giày cũng không nhận ra.

Lục Việt Chi đỡ trán, có chút mệt mỏi tựa vào sofa, nói với Trần Nhạc:"Anh tan tầm trước đi, có việc ngày mai chúng ta nói sau.”

"Vâng."

Nói là căn hộ chung cư bình thường, nhưng đối với Sở Hoán mà nói cũng rất lớn, Lục Việt Chi cho cậu phòng ngủ rất sạch sẽ lại xinh đẹp, thậm chí còn có phòng vệ sinh riêng biệt, tuy rằng không thể so sánh với Lục gia, Sở Hoán cũng đã rất thỏa mãn rồi.

So với biệt thự xa hoa cậu vẫn thích loại phòng ở bình thường này hơn.

Từ trong phòng đi ra nhìn Lục Việt Chi dựa vào sofa vẫn không nhúc nhích, cậu do dự một chút mở miệng:"Anh ăn cơm tối chưa?”

Lục Việt Chi mở mắt ra:"Đói bụng?" Nhưng mà không đợi Sở Hoán trả lời, liền nâng cằm hướng phòng bếp phương hướng nói:"Trên tủ lạnh có điện thoại giao hàng, tự mình nhìn xem thích ăn cái gì, hoặc là lên phần mềm đặt hàng một chút cũng được, tùy cậu.”

Càng như vậy, Sở Hoán càng cảm thấy bất an:"Vậy còn anh thì sao?”

"Tôi cái gì?"

"Cơm tối a." Sở Hoán nói xong quan sát một chút đến sự mệt mỏi trên lông mày hắn:"Mệt mỏi đến đâu vẫn là phải ăn cái gì.”