Chương 4

Sau đó nhìn vào máy tính trong tay một lần nữa.

Ừm.

Một người đàn ông ưu tú đẹp trai, cặn bã, thêm tiền tố như vậy có vẻ chính xác hơn.

(tiền tố: yếu tố phía trước)

Tuy nhiên, Sở Hoán cảm thấy rằng cuộc sống tương lai của mình sẽ không quá dễ chịu.

Nhưng may mắn thay, cậu đã như vậy nhiều năm cũng không cảm thấy quá buồn.

Ít nhất còn tốt hơn ở lại Sở gia.

Cậu khổ trung mua vui đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ, phong cách của người đàn ông rất lạnh lùng cứng rắn, ngoại trừ màu đen chính là màu xám, tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ có buồn rầu và u ám.

(khổ trung mua vui: tìm kiếm niềm vui trong cực khổ, khó khăn)

Khi Sở Hoán tự nhiên ngồi xuống bên giường, ánh mắt của Lục Việt Chi có lướt qua, sau đó lập tức quay trở lại màn hình, có vẻ như vấn đề trên tay khó giải quyết hơn người trước mặt.

Một lúc sau, sự im lặng từ lâu cuối cùng cũng bị phá vỡ, sống lưng cứng ngắc của Sở Hoán dường như lấy lại được sức sống một lần nữa.

Một đứa trẻ sẽ từ ngoài cửa lao vào, vừa chạy vừa gọi anh họ bằng giọng khàn đυ.c, có tiếng khóc nhè nhẹ.

Sở Hoán quay đầu lại, nhìn thấy đó là một cô bé nhìn chừng năm, sáu tuổi, đôi mắt to khẽ chớp hai cái, liền có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Có chút lê hoa đái vũ bộ dáng.

(lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Cô chạy qua người Sở Hoán, lao đến giường của Lục Việt Chi như một cơn gió.

Cô gái này bề ngoài như một con búp bê sứ, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, có làn da trắng nõn, đôi mắt to đen láy như quả nho, nước mắt như sắp rơi xuống trông rất đáng thương.

Sở Hoán kéo ghế về phía sau một bước, không khỏi cảm thán trong lòng.

Gen của Lục gia tốt thật.

Vẻ mặt của Lục Việt Chi khi thấy cô gái dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều, cảm giác xa cách trên người ngay lập tức biến mất: "... Tại sao lại khóc, tiểu đáng thương?"

Sở Hoán nhướng mày, giọng nói của người đàn ông này trầm thấp có sức hút, thậm chí còn dễ nghe hơn so với tưởng tượng của cậu.

"Ô ô, anh họ, bọn họ đều nói ca bị bệnh rất nặng, anh họ có đau hay không, Tiểu Ảnh thổi vù vù cho ca..."

Sở Hoán nhìn chằm chằm tảng băng sắp tan chảy trước mặt mình một lúc, chớp hai mắt rồi cũng mỉm cười.

Trước mặt trẻ con, dường như không ai có thể chống cự.

Người nhìn có vẻ cực kỳ khó tình như Lục Việt Chi cũng vậy.

Chỉ là dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, Lục Việt Chi dỗ dành một lúc cô gái nhỏ còn muốn nắm lấy chân hắn trèo lên, Lục Việt Chi cảm thấy hơi mệt mỏi.

Nhìn vào ánh mắt ngày càng bất lực của người này.

Sở Hoán đứng dậy tiến lên một bước, ôm lấy đứa trẻ từ phía sau, cách hai chân hắn xa hơn một chút.

Đứa trẻ rõ ràng đã khóc một trận, chớp chớp hai mắt nhìn lại cậu.

Sau đó giật mình, lộ ra vẻ mặt bối rối.

Không quen thuộc, cô xoay người nhào tới Sở Hoán trên đùi ôm lấy cậu, nghĩ gì nói đó, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi đáng yêu.

"Soái ca, anh là ai? Anh cũng tới xem anh họ của em sao?"