Chương 5

Sở Hoán theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Việt Chi, không chút nghĩ ngợi liền bế cô lên, ngồi trở lại trên ghế: "Đúng vậy, anh họ của em đang bị đau, cho nên không thể như vừa rồi xông vào anh ấy, hiểu chưa?"

Cậu nghĩ đây hẳn là con của một người họ hàng nào đó trong Lục gia.

Cô gái nhỏ không biết có nghe hay không, lúc này đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, Sở Hoán do dự một lúc, tự hỏi điều này có thể khiến Lục Việt Chi chán ghét hay không.

Cô chớp mắt, nước mắt chỉ trong nháy mắt biến mất, nở nụ cười thật tươi với Sở Hoán: "Được, vậy anh đẹp trai cứ ôm Tiểu Ảnh là được rồi."

Sở Hoán: "?" Anh đẹp trai?

Lục Việt Chi: "..."

Sở Hoán có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này hình như không sợ người lạ chút nào, trắng trẻo mịn màng rất đáng yêu.

Làm cho tâm trạng u ám đã lâu của cậu cuối cùng cũng tốt lên một chút, cậu cười cười, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ: "Không sai, miệng ngọt như vậy, anh thưởng cho em nè."

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy cây kẹo mυ"ŧ, đôi mắt của Tiểu Ảnh sáng lên, ánh mắt to tròn long lanh nhìn cậu, Sở Hoán bất ngờ cảm thấy tâm trạng của mình cuối cùng cũng thoải mái.

Quay đầu nhìn thấy ánh mắt cực kỳ áp lực của Lục Việt Chi, cậu cũng không cảm thấy bất an như vậy nữa.

“Tiểu Ảnh!” Giọng nói của Lục Việt Chi đột ngột vang lên.

Cơ thể của cô gái nhỏ trong nháy mắt trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng bóc vỏ kẹo mυ"ŧ ra nhét vào miệng.

Động tác thuần thục và nhanh chóng khiến Sở Hoán không khỏi sững sờ.

Sau khi cho kẹo mυ"ŧ vào miệng, cô bé mời cười quay đầu nhìn anh họ của mình: "A… anh họ, Tiểu Ảnh biết vừa rồi anh rất đau, em sẽ nghe lời anh đẹp trai cách anh xa một chút."

Lục Việt Chi: "..."

Sở Hoán bật cười, vươn tay nhéo má cô gái nhỏ một cái: "Được rồi, kẹo tuy ngon nhưng không được ăn nhiều, ăn nhiều sẽ mọc sâu răng, anh họ cũng sẽ tức giận."

“Được, anh đẹp trai nói cái gì cũng đúng.” Tiểu Ảnh nói.

Cô bé một ngụm một cái anh đẹp trai khiến Sở Hoán buồn cười, còn nhỏ như vậy đã bắt đầu nhan khống, lớn lên còn không biết thế nào?

(nhan khống: đam mê, thích những cái đẹp, người đẹp)

Rõ ràng là anh họ nhà mình có ngoại hình đỉnh cao mà lại nói chuyện ngọt ngào như vậy với một anh trai xinh đẹp khác.

Chậc, tiểu hoa si.

Lục Việt Chi ngước mắt lên nhìn Sở Hoán, không giống lúc bước vào, trên mặt không thay đổi, lại cầm máy tính trả lời tin nhắn vừa rồi mới hỏi cô gái nhỏ: "Làm thế nào em đến đây? Mẹ em đâu?"

“Mẹ em đang nói chuyện với ông ngoại, một mình em đến thăm anh họ.” Một lúc sau đứa nhỏ đã trao đổi tên cho nhau với Sở Hoán, thậm chí còn như người lớn hỏi sở thích cá nhân của cậu.

Sau khi trả lời Lục Việt Chi, liền quay lại tiếp tục nói chuyện với Sở Hoán.

"Ngày mai em có hẹn với người đi trượt ván, anh đẹp trai có đến không?"

Sở Hoán bật cười, nghe cái miệng nhỏ của cô không ngừng gặng hỏi: "Ngày mai không được, em đi chơi cùng bạn đi, loại chuyện như hẹn đi chơi này nhất định phải để con trai nói trước, đợi lần sau anh rảnh sẽ chủ động mời em."

Đứa nhỏ ngồi ở trong ngực Sở Hoan vỗ vỗ tay, "Được, được."