Chương 6

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, trong chớp mắt, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng trực tiếp từ cửa đi vào.

Bởi vì không có gõ cửa, Sở Hoán trực giác đây là người Lục gia, vì vậy ôm Tiểu Ảnh trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên.

Khi vị khách nhìn thấy cô gái trong ngực cậu, phản ứng đầu tiên là thả lỏng, nhưng sau đó hơi ngạc nhiên, nói thẳng: "Cậu là?"

Sở Hoán lần này không nhìn Lục Việt Chi, mặc dù không biết hắn có thể giới thiệu mình hay không, nhưng cậu vẫn là mở miệng trước.

"Xin chào, tôi là Sở Hoán."

Người tới lập tức biết, lại nhìn Tiểu Ảnh trong ngực cậu, trên mặt lộ ra một tia xa cách.

“Chào cậu.” Sau đó nhìn cô gái trong lòng cậu, mở rộng hai tay: “Nào, Tiểu Ảnh, lại đây mẹ ôm nào.”

Tiểu Anh nhìn mẹ mình, lại nhìn cánh tay sắp buông ra của Sở Hoán, lập tức ôm chặt lấy cổ Sở Hoán.

"Mẹ, hôm nay con phải ăn cơm ở chỗ anh họ cùng anh đẹp trai, mẹ trở về đi cùng ông ngoại đi."

Lục Tuyết Kha cau mày, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Lục Việt Chi trong lúc nhất thời không biết làm sao.

"Tiểu Ảnh, anh trai này và anh họ có chuyện quan trọng muốn nói, con đi cùng mẹ về trước đi."

Sở Hoán thở dài, có lẽ trong mắt người Lục gia, cậu hoặc là hồ ly tinh hoặc là kẻ vì tiền mà gϊếŧ người, nhìn cô gái nhỏ ngây thơ trong lòng, cúi người đặt cô xuống đất: " Đi đi."

Đôi mắt của cô bé lập tức mở to, quay đầu lại nhìn Sở Hoán, có chút không hài lòng nói: "Anh đẹp trai nói dối, có phải anh không muốn cùng Tiểu Ảnh ăn cơm đúng không?"

“Không có nha.” Sở Hoan mấp máy môi, bởi vì cậu còn không biết mình có bữa ăn tiếp theo hay không, chứ đừng nói đến tư cách cùng kim bảo bối trước mắt ăn cơm.

Đứa trẻ đã bị Lục Tuyết Kha ôm đi.

"Đứa nhỏ này, sao hôm nay lại không ngoan như vậy, đều nói anh họ bị bệnh, cơ thể khó chịu, con nhất định muốn gây sự ở đây." Lục Tuyết Kha ôn nhu mắng cô vài câu, thấy Sở Hoán ở đây, cũng không chuẩn bị ở lại lâu, quay đầu nói với Lục Việt Chi: "Cô về trước, công việc cứ gác lại đã, trước chú ý thân thể."

Khi Tiểu Ảnh và mẹ rời khỏi phòng, cả phòng ngủ lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Sở Hoán thở dài, người có chút đẹp trai, chính là nhìn qua cũng không dễ đối phó lắm, nếu không phải cậu có một trái tim mạnh mẽ thì đã bị đông cứng thành que kem mà đứng ở đây rồi.