Chương 7

Lúc này quả thật đã đến giờ cơm, thế nhưng Lục Việt Chi hình như không hề có ý muốn đi ăn cơm, Sở Hoán thấy hai mẹ con Lục Tuyết Kha rời đi lại ngồi trở về vị trí cũ.

Không còn cách nào khác, việc này đã thành kết cục đã định không thể thay đổi được.

Cho dù tương lai có như thế nào, bước đầu tiên này cần thiết phải đi ra, không thể lùi bước.

Ngay sau khi căn phòng yên tĩnh đến mức Sở Hoán bắt đầu hoài nghi các giác quan của mình có phải mất đi tác dụng hay không, bên ngoài mới dần dần truyền đến động tĩnh.

Vài giây sau, tiếng gõ cửa tượng trưng cùng thanh âm của chú Vạn đồng thời truyền đến.

"Sở thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, phiền ngài xuống dưới lấy một chút."

Sở Hoán giương mắt nhìn về phía Lục Việt Chi, ánh mắt của hắn vẫn ở trên máy tính như trước, chỉ lên tiếng: "Đi đi. ”

Sở Hoán liếc mắt một cái, nếu không phải chỉ có một mình mình ở trong gian phòng này, cậu còn tưởng rằng người này đang nói chuyện với không khí.

Cậu xoay người theo chú Vạn xuống dưới lầu, thức ăn giống như là từ nơi khác đưa vào, vẫn ở trong hộp đựng cơm giữ nhiệt, cậu vừa ngồi xuống, người giúp việc liền đem đồ vật đều lấy ra đặt ở trên bàn ăn.

Thấy chú Vạn còn muốn đi theo, Sở Hoán quay đầu lại nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi cầm lên là được rồi, ngài cứ đi bận việc của ngài đi.”

Chú Vạn lúc này mới dừng chân lại, nhưng cũng chỉ là khó khăn lắm mới dừng chân, lúc Sở Hoán lên lầu hắn vẫn đứng ở cửa cầu thang dưới lầu nhìn theo hắn.

Sở Hoán: "..." Chẳng lẽ cậu nhìn qua trông giống như là người ngay cả một cái đĩa cũng bê không vững?

Lúc đến cửa cậu lại thở dài theo thói quen, nghĩ đến người bên trong này càng khó hầu hạ hơn liền cảm thấy con đường phía trước dài dằng dặc.

Ngại với tính không xác định trên người Lục Việt Chi này, Sở Hoán cuối cùng quyết định chủ động xuất kích, sau khi bê đồ ăn lên không chờ đối phương mở miệng như lúc trước, mà là liếc mắt nhìn cái bàn di động bên giường chậm rãi đặt thức ăn lên, vừa đặt vừa mở miệng thăm dò.

"Công việc có thể đợi lát nữa xem lại, ăn cơm đi."

Lục Việt Chi nhìn thấy cậu dường như đã làm động tác này ngàn vạn lần, nhíu mày.

Không chỉ bê mâm, còn có bộ dáng thuần thục bày biện, cơ hồ cùng bày biện của y tá chiếu cố hắn ngay từ đầu không có gì khác nhau.

Lục Việt Chi nhìn lướt qua cậu, cầm lấy dao nĩa chuẩn bị ăn, vừa mới có động tác, một giây sau bóng đen đối diện kéo ghế tiến đến trước mặt hắn.

Theo đó cầm đũa lên.

Cảm nhận được ánh mắt Lục Việt Chi nhìn qua, Sở Hoán mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không nhìn hắn.

Giống như đang lẩm bẩm, "Nhìn cái gì, đây là hai bộ dao nĩa, ý tứ chính là để cho tôi ăn cùng anh.”

Thấy đối phương không nói gì, một lát sau Sở Hoán vẫn không nhịn được trộm nhìn lướt qua hắn một cái.

Một miếng cháo thịt lập tức đưa đến miệng hắn.

"Nếu như anh không muốn, lần sau tôi nói với Chú Vạn, để tôi đi xuống là được." Cậu nói, "Nhưng... Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh liền nhẫn nhịn đi, ít nhất vẫn là phải quen biết một chút. ”