Chương 44

Hôm nay Lục Việt Chi trở về muộn hơn ngày hôm qua, vừa vào đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Phòng bếp là nửa mở ra, ở giữa dùng một cái bàn ăn cùng tủ rượu ngăn cách, xe lăn chuyển động Trần Nhạc đẩy Lục Việt Chi ra khỏi cửa ra vào liền nhìn thấy Sở Hoán đang bận rộn trong phòng bếp.

Hai người đều sửng sốt, Trần Nhạc không nghĩ tới, trên mặt Lục Việt Chi cũng rất khó hiểu, nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị tốt đặt ở trên bàn, ngước mắt nhìn Sở Hoán.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Sở Hoán nghe được thanh âm mở cửa đóng cửa, trong lòng liền có chút bồn chồn, hiện tại nhìn thấy phản ứng của Lục Việt Chi càng thêm thấp thỏm không yên.

"Tôi... Nấu cơm a. "Cậu lặng lẽ quan sát biểu tình của người này, lại giống như là nói sang chuyện khác liếc mắt nhìn về phía Trần Nhạc:"Anh Trần ăn cơm chưa? Tôi đã làm rất nhiều, có muốn ở lại ăn cùng không?”

Trần Nhạc nhìn sắc mặt dần dần biến thành vi diệu của Lục Việt Chi, mồ hôi lạnh đều rơi xuống dưới, vội vàng nói:"Không cần, tôi bên này còn có chút việc đi trước.” Hắn nói:"Kia... Lục tổng liền giao cho ngài?”

Ánh mắt Sở Hoán lóe lên:"À..." Sau khi tiễn Trần Nhạc đi, nhìn Lục Việt Chi còn ngồi xe lăn dừng lại trước bàn bếp nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị tốt:"Anh muốn đi thay quần áo không? Tôi đẩy anh đi qua.”

Lục Việt Chi dựa vào xe lăn vẻ mặt không tính là nghiêm túc, chống cằm có chút hoài nghi nói:"Cậu biết nấu cơm?" Nhìn những nguyên liệu nấu ăn này cũng không giống như mì linh tinh gì đó.

Chay mặn đều có.

Sở Hoán cho rằng hắn lo lắng hương vị không được, vội vàng nói:"Biết, nhưng hương vị có thể không tốt như người giúp việc trong nhà làm.”

"Vậy cậu căng thẳng cái gì?" Lục Việt Chi buồn cười, ngược lại chuyển động xe lăn đi về phía phòng ngủ:"Không cần để ý đến tôi, làm đi, tôi đi vào thay quần áo. ”

Nhìn hắn linh hoạt chuyển động xe lăn, mới vừa rồi đùi phải hình như còn thả lỏng giật giật, Sở Hoán gãi gãi mũi, tự mình thay quần áo tự mình tắm rửa, đây là một người bị thương hai chân nên có tự giác sao?

Cậu bắt đầu vùi đầu bận rộn nấu cơm, nửa giờ sau đợi đến khi thức ăn đều đặt lên bàn, Sở Hoán đi gõ cửa thư phòng, đầu dò xét ngó vào thư phòng:"Lục Việt Chi, đồ ăn đều làm xong, có thể ăn cơm. ”

Lục Việt Chi đang ngồi trước máy tính nhận thư, nghe thấy lời nói của Sở Hoán khép quyển sổ tay lại liền trực tiếp đứng lên.

Sở Hoán vội vàng đứng thẳng thân thể muốn nói tôi giúp anh:"Tôi..."