Chương 45

Liền nhìn thấy Lục Việt Chi thẳng tắp đi về phía mình, tuy rằng một chân còn có chút mất tự nhiên, nhưng... Rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với bộ dáng nhìn thấy ở Lục gia một thời gian trước.

"Anh... Chân anh khỏi rồi à?”

Lục Việt Chi đến gần ghé sát mắt vào, ánh mắt nhìn cậu dừng lại một chút, cảm thấy buồn cười, biểu tình trên mặt đứa nhỏ này luôn luôn rất sinh động.

"Vừa rồi vào gấp, quên mang theo xe lăn, ngoan, đi vào phòng ngủ giúp tôi lấy lại đây."

Sở Hoán miễn cưỡng khép miệng lại:"... Ồ, tôi lập tức đi lấy.”

Một lát sau, nhìn Lục Việt Chi biết nghe lời phải ngồi ở trên xe lăn, Sở Hoán vừa đẩy hắn đi vào phòng bếp vừa nhịn không được hỏi:"Chân của anh..."

"Ừm, khôi phục không sai biệt lắm." Lục Việt Chi cũng không giấu cậu:"Vẫn đang trong quá trình phục hồi chức năng.”

"Ồ... Như vậy a.” Sở Hoán gật gật đầu:"Đó có phải là về sau ra ngoài liền không cần xe lăn hay không?”

Lục Việt Chi bị cậu đẩy đến trước bàn ăn nhìn bốn món ăn trước mặt, nhìn qua còn rất hài lòng:"Có lẽ còn cần một đoạn thời gian rất dài nữa.”

"Vì cái gì?" Sở Hoán có chút khó hiểu, xới cơm đặt ở trước mặt giúp hắn:"Tôi xem anh vừa rồi đi cũng không có vấn đề gì mà.”

"Vì..." Lục Việt Chi nhìn chén cơm cậu đẩy tới:"Che mắt người khác hiểu không?”

"A?" Sở Hoán cầm đũa mà toàn bộ lực chú ý rõ ràng đã bị một màn vừa rồi hấp dẫn đi, bất quá Lục Việt Chi cuối cùng chỉ là liếc mắt nhìn cậu một cái liền bắt đầu động đũa.

"Tay nghề không tệ."

Sở Hoán tâm tư đơn thuần, bị hắn nói như vậy lập tức cũng nếm một miếng:"Ừm, tôi cũng cảm thấy thế." Nhưng mà nói xong lại cảm thấy mình vậy mà khen một chút cũng vui vẻ quá không trải qua khen.

Kỳ thật chính là mấy món ăn hằng ngày đơn giản nhất mà thôi, so với sơn hào hải vị mỗi ngày của Lục gia, nấu cháo cũng có thể ăn ra cảm giác năm sao, cậu cảm thấy có thể là tâm tình Lục Việt Chi hôm nay không tệ.

Trứng xào cà chua, thịt Đông Pha, rau xanh và cánh gà chiên cola.

"Cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ." Lục Việt Chi nói:"Không phải nói trên tủ lạnh có điện thoại giao hàng bên ngoài sao? Vì sao nhất định phải tự mình làm?”

Sở Hoán chọc chọc hạt cơm trong chén, tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ:"... Gần đây ở trường ăn chán thức ăn bên ngoài, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ăn như vậy còn khỏe mạnh.”

Lục Việt Chi không nói gì, hai người khó được yên lặng ăn một bữa cơm.

Sau khi ăn xong Sở Hoán đem thức ăn thừa đều phân loại bỏ vào trong tủ lạnh, Lục Việt Chi lần thứ hai khó hiểu:"Vì sao không vứt đi?”

"Tại sao phải vứt đi?" Sở Hoán thuận miệng nói:"Tôi tự mình nấu cơm, lại không cho dầu bẩn vào.”