Chương 46

Lục Việt Chi lắc lắc đầu, tùy cậu đi.

"Ngày mai dậy sớm một chút, chậm thì tự mình đi xe buýt." Hắn nói.

Sở Hoán đóng cửa tủ lạnh lại:"... Anh là định đợi tôi sao? ”

"Cậu muốn đi xe buýt sao?" Lục Việt Chi hỏi ngược lại.

Sở Hoán vội vàng lắc đầu, cười ngây ngô hai tiếng, đột nhiên nhăn nhó nói:"Vậy... Cảm ơn anh, anh quả là người tốt.”

Lục Việt Chi:"..."

Người đàn ông xoay xe lăn đi vào phòng ngủ, khóe miệng nhịn không được cười rộ lên, thầm nghĩ, thật sự là một tiểu tử ngốc.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hoán dậy rất sớm, Lục Việt Chi tắm rửa đi ra liền nhìn thấy cậu đi đi lại lại ở phòng bếp.

Sở Hoán quay đầu lại nhìn chân hắn, vẫn là có chút không thích ứng được:"Anh muốn ăn cơm sáng sao? Hay là đến công ty mới ăn?”

"Cậu đang nấu bữa sáng?" Lục Việt Chi thò người vào trong xem.

"Ừm, cơm sáng còn có cơm trưa."

Bữa sáng là cơm chiên, bữa trưa là thức ăn thừa trong tủ lạnh ngày hôm qua, nguyên vẹn đều bị cậu đóng gói trong hộp bento.

Lục Việt Chi có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua cơm chiên trong chảo, không nói gì.

Sở Hoán dùng thìa múc một thìa cơm xoay người đưa tới bên môi hắn:"Anh nếm thử xem? Hình như có chút mặn, không ngon thì anh đến công ty rồi ăn, Trần Nhạc hẳn là sẽ giúp anh mang theo đi?”

Lục Việt Chi rũ mắt nếm thử, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc tiếp tục đảo cơm chiên của Sở Hoán.

"Còn có thể." Đảo mắt nhìn thấy hộp cơm bên cạnh, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.

Ánh mắt Sở Hoán sáng lên, lập tức có chút hoài nghi nhìn người bên cạnh:"Anh không phải là lừa tôi đấy chứ?" Bữa sáng như vậy so với quy cách của Lục gia hoàn toàn không đủ nhìn.

"Lừa cậu có thể lừa ra kim cương sao?" Mau múc cơm ăn cơm, muộn hơn nữa thì tự mình đi xe buýt.”

"Được được được, lập tức lập tức." Sở Hoán bưng hai cái bát đĩa đem đồ vật này nọ đặt lên bàn ăn, thuận tay rót hai ly sữa:"Chúng ta mau ăn đi, lát nữa anh Trần liền đến. ”

"Anh Trần?" Lục Việt Chi lặp lại:"Cậu rất quen thuộc với Trần Nhạc?”

Sở Hoán không có ý nghĩ gì, tùy ý nói:"Còn tốt đi, anh Trần là người rất tốt.”

Lục Việt Chi nghiêm mặt, không nói gì nữa.

Chỉ là sau khi đến công ty, Trần Nhạc không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt ông chủ nhà mình nhìn mình tự dưng có chút lạnh lẽo, không thể hiểu được.

Gần như là lúc báo cáo xong chuyện của chính mình sẽ phải lập tức trốn ra ngoài.

Lục Việt Chi gọi hắn lại:"Anh đi tra lại tư liệu của Sở Hoán một chút, nhất là tình huống lưu động tiền của tài khoản dưới danh nghĩa.”

"Ách, vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Trần Nhạc âm thầm bồn chồn ở trong lòng, không biết đây lại là làm sao vậy.