Chương 1: Không hài lòng với hôn sự này/Bị thương cứu giúp

"Con đã nói rồi, con không muốn kết hôn với tiểu thư Hướng gia này, là mấy người ép con cưới, bây giờ con đã cưới, mấy người còn muốn con làm thế nào nữa?"

"Nếu như đã cưới thì nên cố gắng đối xử tốt với người ta, mỗi ngày con đều lưu luyến thanh lâu không về là như thế nào hả?"

"Con đã nhường một bước, mấy người đừng mơ con sẽ thỏa hiệp lần nữa."

"Con...con đứa trẻ này, sao con có thể nói như thế chứ, Hướng tiểu thư có chỗ nào không tốt, tìm khắp cả kinh thành cũng không có cô nương thứ hai tốt như nàng."

"Nếu mẫu thân thích nàng như thế, vậy người và nàng cùng nhau chung sống là được rồi."

Hướng Đình Huy đứng ở ngoài cửa, nghe thấy phu quân của mình cùng mẹ chồng tranh cãi, tay run nhè nhẹ.

Nàng đã thành thân hơn một tháng, đến bây giờ ngay cả phu quân của mình, nàng cũng chưa từng thấy lần thứ ba.

Nàng biết Cảnh Ngải không hài lòng đối với mối hôn sự này, lại không nghĩ rằng Cảnh Ngải lại bất mãn với mình nhiều như vậy.

Một tiếng đẩy cửa vang lên, Cảnh Ngải giận đùng đùng từ bên trong đi ra.

Hướng Đình Huy không có phản ứng kịp, thậm chí chưa kịp tránh đi, cứ như vậy cùng Cảnh Ngải bốn mắt nhìn nhau.

Nàng lúng túng cúi đầu, nghe thấy được Cảnh Ngải hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng Cảnh Ngải rời đi, Hướng Đình Huy cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Cảnh phu nhân từ trong nhà đuổi theo, thấy Hướng Đình Huy, khóe miệng bà giật giật.

"Đình Huy, con đến đây từ lúc nào?"

Hướng Đình Huy hướng về phía Cảnh phu nhân thi lễ một cái: "Mẫu thân, con vừa đến."

"À." Cảnh phu nhân thở dài một hơi, cầm tay Hướng Đình Huy: "Cùng nhau đi ăn điểm tâm thôi! Ta bảo người làm chè hạt sen, vừa lúc có thể ăn rồi."

Hướng Đình Huy gật đầu, ngồi vào sảnh trước cùng Cảnh phu nhân dùng cơm.

Lúc ăn cơm, Cảnh phu nhân không có nói đến Cảnh Ngải, Hướng Đình Huy cũng thức thời mà không có hỏi nhiều.

Ăn cơm xong, trước khi Hướng Đình Huy rời sảnh, lúc đi tới vườn hoa, Xuân Nha - nha hoàn thϊếp thân của Hướng Đình Huy oán giận: "Tiểu thư đúng thật là bình tĩnh, Cảnh công tử kia làm sao có thể nói tiểu thư như vậy chứ, trước đây còn không phải là Cảnh phu nhân tự mình tới cửa, đòi sống đòi chết cầu mối hôn sự này sao."

"Được rồi, đừng nói nữa." Hướng Đình Huy ngăn lời nha hoàn định nói: "Nhanh chóng dọn dẹp đi, chúng ta đến y quán."

Từ nhỏ Hướng Đình Huy nghiên cứu y thuật, sau này ở trong thành mở một y quán, chuyên xem bệnh cho các phu nhân.

Trên một con đường phồn hoa ở kinh thành, một y quán lẳng lặng đứng sừng sững ở đó.

Cửa y quán treo một tấm biển chữ vàng, trên đó viết ba chữ to "Miên Phúc Đường".

Hướng Đình Huy giống như ngày bình thường, vừa đến đây lập tức xem bệnh cho các phu nhân.

Bởi vì khó kiếm được một nữ y sư, cho nên người tới Miên Phúc Đường xem bệnh rất nhiều.

Cứ như vậy vẫn bận đến tối mịt, Hướng Đình Huy duỗi người, hoạt động cái cổ một chút.

Xuân Nha giúp nàng xoa bóp bả vai, Hướng Đình Huy vỗ tay của nàng nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi thôi."

Dưới bầu trời mưa, hai người chủ tớ che dù trở về.

Mặc dù mệt mỏi đến mức không chịu nổi, nhưng Hướng Đình Huy đã quen với sự mệt mỏi này, hơn nữa chỉ có như vậy, nàng mới cảm giác được một ngày phong phú.

"Tiểu thư." Lúc này Xuân Nha gọi Hướng Đình Huy lại: "Ta đi mua chút bánh ngọt được hay không, đã lâu không ăn rồi."

Hướng Đình Huy nhìn thoáng qua cửa tiệm bánh ngọt bên cạnh cưới nói: "Được, đi thôi."

Xuân Nha cười tươi, đi vào bên trong cửa tiệm bánh ngọt.

Hướng Đình Huy mệt mỏi đứng ở bên đường, nàng xoay xoay bả vai, trong lúc vô tình, nàng liếc mắt nhìn ngõ nhỏ bên cạnh, thì thấy trong ngõ nhỏ bên cạnh có một người đang nằm.

Người nọ mặc một bộ đồ đen, dường như là bị thương, nước mưa rơi xuống trên người của hắn, máu hòa với nước mưa chảy trên mặt đất.

Lương tâm thầy thuốc, Hướng Đình Huy cũng không ngoại lệ, nàng vội vàng đi tới ngồi xổm bên cạnh người kia.

"Này, tỉnh lại đi."

Hướng Đình Huy dẩy nhẹ cơ thể của người kia một cái, cơ thể người kia lật lại, lộ ra gương mặt mà nàng vô cùng quen thuộc, đây là chồng nàng - Cảnh Ngải.

Trong nháy mắt Hướng Đình Huy ngây ngẩn cả người: "Cảnh...Cảnh Ngải."

Y phục trên người Cảnh Ngải bị máu tươi thấm ướt, cả khuôn mặt đều bẩn thỉu toàn vết máu.

Hướng Đình Huy vội vàng buông ô, vỗ nhẹ mặt của Cảnh Ngải: "Cảnh Ngải... Cảnh Ngải, tỉnh lại đi."

Cảnh Ngải hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hướng Đình Huy nhìn bàn tay của bản thân, trên mặt trên người Cảnh Ngải dính đầy máu, lúc này cánh tay lộ ra bên ngoài của Cảnh Ngải vẫn còn đang chảy máu.

Nàng xé ống tay áo của mình xuống, buộc lại vết thương trên tay Cảnh Ngải.

"Tiểu thư." Lúc này Xuân Nha cũng chạy tới.

Nhìn thấy Cảnh Ngải, trong nháy mắt Xuân Nha sợ đến mức ngây ngẩn cả người: "Tiểu thư, cô gia hắn..."

Hướng Đình Huy nâng Cảnh Ngải từ dưới đất dậy, nói với Xuân Nha: "Qua đây giúp ta một tay."

Bấy giờ Xuân Nha mới phản ứng được, cùng Hướng Đình Huy đỡ Cảnh Ngải đi về hướng y quán.

Cảnh Ngải bị thương rất nặng, Hướng Đình Huy cởϊ áσ hắn ra, thì thấy trên ngực cùng với cánh tay của hắn đều là vết thương, sau lưng còn có một mảng máu lớn ứ đọng.

"Xuân Nha đi lấy hòm thuốc của ta vào đây."

Xuân Nha lập tức đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã cầm hòm thuốc đi vào.

Hướng Đình Huy mở hòm thuốc ra, dùng vải xô tỉ mỉ lau sạch vết thương trên người Cảnh Ngải, sau đó cẩn thận từng li từng tí đắp thuốc khâu lại vết thương.

Cũng có lẽ là bởi vì quá đau nên trong lúc hôn mê Cảnh Ngải rêи ɾỉ một tiếng.

"Ngươi nhẫn nhịn một chút." Hướng Đình Huy hướng về phía Cảnh Ngải đang hôn mê nói một câu: "Rất nhanh sẽ băng bó xong thôi."

"Tiểu thư, thuốc đây." Lúc này Xuân Nha bưng một bát thuốc đi đến.

Hướng Đình Huy nhận bát thuốc từ trong tay thị nữ, giúp Cảnh Ngải uống thuốc.

Chỉ là Cảnh Ngải hôn mê, căn bản không thể uống được.

Hướng Đình Huy lau sạch phần thuốc chảy ra từ khóe miệng hắn, suy nghĩ một chút rồi nói với Xuân Nha: "Xuân Nha, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Xuân Nha gật đầu, rời phòng, Hướng Đình Huy bưng bát thuốc lên, uống một ngụm thuốc.

Hướng Đình Huy nhẹ nhàng nâng đầu Cảnh Ngải lên, môi áp vào môi Cảnh Ngải, để nước thuốc chậm rãi chảy vào trong miệng hắn.

Môi Cảnh Ngải rất mềm mà cũng rất lạnh, thời điểm nàng hôn lên, Hướng Đình Huy cảm thấy trái tim mình đập vô cùng nhanh.

Hô hấp của nàng với Cảnh Ngải giao hòa vào nhau, một lát sau cơ thể Cảnh Ngải có phản ứng, lông mày của hắn nhẹ nhàng nhăn lại, đôi môi hơi run.

Trong lòng Hướng Đình Huy dâng lên một tia hy vọng, tiếp tục giúp Cảnh Ngải uống thuốc.

Đột nhiên, yết hầu Cảnh Ngải nhẹ nhàng giật một cái, hắn có tự chủ nuốt xuống, trong con mắt của Hướng Đình Huy hiện lên ánh sáng vui sướиɠ, dùng thìa giúp Cảnh Ngải uống thuốc.

Uống thuốc xong, Hướng Đình Huy lấy khăn tay lau khóe miệng Cảnh Ngải.

"Xuân Nha." Hướng Đình Huy gọi một tiếng.

Xuân Nha đẩy cửa ra, từ bên ngoài đi vào.

"Ngươi trở về, nếu như lão phu nhân hỏi ta và công tử, thì ngươi nói hai chúng ta ở y quán, đêm nay không trở về, trừ cái đó ra cũng đừng nói gì, nhớ chưa?"

"Vâng ạ." Xuân Nha đáp một tiếng rồi rời đi.