Chương 2: Sử dụng kiếm uy hϊếp/ Lạnh lùng đến như vậy

Hướng Đình Huy canh giữ ở trước giường, trông coi Cảnh Ngải.

Từ sau khi kết hôn, vẫn là lần đầu tiên nàng có cơ hội cẩn thận ngắm Cảnh Ngải như thế.

Mặt mày Cảnh Ngải có chút giống với Cảnh phu nhân, ngũ quan rất tinh xảo, không tục tằng, thô kệch giống nam tử bình thường, có vài phần thanh tú.

Khi ngủ, mặt mày Cảnh Ngải ôn hòa, không hề có chút nào dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc bình thường.

Nàng nhìn nửa người trên của Cảnh Ngải, trên người của hắn có rất nhiều vết sẹo, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn qua thấy mà giật mình, có thể tưởng tượng ra ban đầu tình hình rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Hướng Đình Huy nhẹ tay khẽ vuốt lên vết thương của hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, làm nàng nhíu mày lại.

Nàng chỉ biết Cảnh Ngải là môn hạ của thái tử, vì thái tử làm việc, không biết cụ thể hắn đang làm cái gì.

Hiện tại xem ra chắc là bán mạng rồi.

Hướng Đình Huy đưa tay ra, lướt nhẹ qua gương mặt của Cảnh Ngải, ngón tay chạm vào môi hắn.

Đã từng mơ mộng vô số lần, giờ phút này người đó đang nằm ngay trước mắt mình, nhưng Hướng Đình Huy chưa bao giờ cảm thấy xa xôi như thế.

"Nhất định là ngươi đã không còn nhớ rõ!" Hướng Đình Huy thở dài một hơi: "Ba năm trước, ngươi đã cứu ta, chắc hẳn ngươi không còn nhớ chút nào cả rồi."

Người người đều biết Cảnh phu nhân đến Hướng phủ đề thân ba lần, Hướng phu nhân mới miễn cưỡng bằng lòng gả con gái mình đến Cảnh phủ, lại không biết một lòng Hướng Đình Huy đã sớm treo trên người Cảnh Ngải.

Có trời mới biết được, khi nàng biết Cảnh phu nhân đến cầu hôn, trong lòng nàng vui vẻ biết bao nhiêu, khi đó làm sao nàng cũng không nghĩ ra được, cuộc sống sau khi thành thân là như vậy.

Hướng Đình Huy nằm úp sấp bên giường, nhìn ngắm gò má Cảnh Ngải, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi trên tay áo.

"Chỗ nào ta không tốt," Hướng Đình Huy ủy khuất lẩm bẩm: "Vì sao ngươi ghét ta như vậy."

Đêm càng ngày càng sâu, Hướng Đình Huy ghé vào bên giường bất tri bất giác ngủ mất.

Ngày thứ hai, nàng bị Xuân Nha đánh thức.

"Tiểu thư, tiểu thư."

Hướng Đình Huy mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.

Nàng ngồi xuống, xoa xoa cổ của mình, nhìn về phía Cảnh Ngải.

Cảnh Ngải vẫn đang ngủ như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng đưa tay sờ trán Cảnh Ngải, nơi đó một mảnh nóng bỏng.

Hướng Đình Huy lập tức bắt mạch cho hắn.

"Nguy rồi, hắn phát sốt, Xuân Nha đi lấy chậu nước tới đây."

Xuân Nha thấy vẻ mặt Hướng Đình Huy nghiêm túc, đáp một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Hướng Đình Huy xuống lầu một y quán bốc thuốc, để Xuân Nha trông coi nấu thuốc, bản thân lên lầu chăm sóc Cảnh Ngải.

Nàng dùng khăn mặt lau chùi cơ thể Cảnh Ngải giúp hắn giảm nhiệt, Cảnh Ngải hon mê, không ngừng nỉ non không biết đang nói cái gì.

"Tiểu thư, thuốc đến."

Xuân Nha thuốc thuốc đi lên, vừa đi vừa thổi.

Hướng Đình Huy nhận bát thuốc từ trong tay nàng ấy: "Đỡ công tử dậy."

Xuân Nha ngồi vào đầu giường, đỡ Cảnh Ngải từ trên giường dậy, Hướng Đình Huy múc một thìa thuốc, thổi nguội rồi sau đó vừa định bón thuốc cho Cảnh Ngải, ai biết bỗng nhiên Cảnh Ngải bắt được cổ tay Hướng Đình Huy.

Hướng Đình Huy lại càng hoảng sợ, đến cả thìa thuốc trong tay cũng hất lên người Cảnh Ngải.

Sức lực Cảnh Ngải vô cùng lớn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dường như muốn bóp nát cổ tay Hướng Đình Huy.

"Tiểu thư."

Xuân Nha hô một tiếng, đến tách ngón tay của Cảnh Ngải ra, nhưng Cảnh Ngải nắm rất chặt, hai người mất rất nhiều sức lực cũng không đẩy ra được.

"Được rồi, đừng động nữa."

Hướng Đình Huy cầm bát thuốc để lên lên ghế, dùng tay kia giúp Cảnh Ngải uống thuốc.

Cũng may Cảnh Ngải có thể tự nuốt, giúp hắn uống thuốc cũng không tốn nhiều sức.

Đút hết thuốc, Xuân Nha cầm chén mang đi, Hướng Đình Huy thử giật cổ tay, Cảnh Ngải vẫn như trước nắm thật chặt, nàng nhìn thấy cổ tay mình bị nắm đến mức đỏ lên.

"Tiểu thư, ăn chút gì đi ạ."

Lúc này Xuân Nha bưng một đĩa bánh ngọt mang đến bên mép giường.

"Xuân Nha, rót cho ta cốc nước, ta khát."

Xuân Nha gật đầu, rót nước cho Hướng Đình Huy, Hướng Đình Huy cầm lấy một khối bánh ngọt cắn một cái, hai người cũng không có phát hiện Cảnh Ngải trên giường đã mở nửa mắt.

Xuân Nha đưa ly trà cho Hướng Đình Huy, quan tâm nói: "Tiểu thư, ngày hôm qua người ở chỗ này canh giữ cả đêm, chưa lúc nào được nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa tay của cô gia thả lỏng, người đi ngủ một giấc thật ngon đi ạ! Ta ở chỗ này trông coi là được."

Hướng Đình Huy uống một hớp nước, để bánh ngọt trôi xuống dưới: "Không sao cả, hắn phát sốt, ta phải ở chỗ này trông chừng, miễn cho hắn gặp chuyện không may."

"Được rồi." Xuân Nha tiếp nhận chén trà, lại để lại trên bàn.

Hướng Đình Huy tự tay sờ trán Cảnh Ngải, muốn xem hắn đã hết sốt chưa, đúng lúc này, Cảnh Ngải trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, cầm lấy tay kia của Hướng Đình Huy, sức vô cùng lớn, Hướng Đình Huy đau đến mức kêu một tiếng.

"Đau."

Sau một khắc, cả người nàng đã bị Cảnh Ngải đẩy ngã trên mặt đất.

"Tiểu thư." Xuân Nha vội vã chạy tới, đỡ Hướng Đình Huy từ dưới đất dậy.

Hướng Đình Huy nhìn về phía Cảnh Ngải, thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng chán ghét.

Lòng của nàng không nhịn được chìm xuống.

"Cô gia, ngài làm cái gì vậy!" Xuân Nha tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Ngải, bất bình thay Hướng Đình Huy.

Cảnh Ngải không nói gì, hắn khó khăn ngồi thẳng cơ thể, che vết thương trên người rồi xuống giường.

Hướng Đình Huy từ dưới đất đứng lên, thấy hắn muốn xuống giường thì nhắc nhở: "Vết thương trên người của ngươi rất nặng, còn phát sốt, nên nằm trên giường tĩnh dưỡng."

Hướng Đình Huy vừa dứt lời, tiếp đó mũi kiếm lạnh như băng để ngang trên cổ của nàng.

"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm." Cảnh Ngải lạnh lùng nhìn Hướng Đình Huy: "Còn dám nói nhiều một câu, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi."

Trong nháy mắt Hướng Đình Huy sững sờ ngay tại chỗ, nàng biết Cảnh Ngải biết võ công, nhưng không nghĩ đến sẽ có ngày hắn dùng kiếm uy hϊếp bản thân mình.

Cảnh Ngải mặc quần áo tử tế, che ngực khập khễnh rời khỏi, Hướng Đình Huy đứng tại chỗ hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Nàng biết Cảnh Ngải không thích mình, nhưng không nghĩ đến hắn lại lạnh lùng đến như vậy.

"Tiểu thư." Xuân Nha đau lòng nhìn Hướng Đình Huy: "Cô gia, hắn thật quá đáng."

Hướng Đình Huy nháy mắt mấy cái, ép buộc nước mắt trở lại.

"Chúng ta trở về đi thôi, ta mệt rồi."