Chương 3: Yến hội trung thu

Từ ngày đó, Hướng Đình Huy chưa từng nhìn thấy Cảnh Ngải.

Cứ như vậy lại qua nửa tháng nữa, sáng sớm Hướng Đình Huy vẫn giống như thường ngày, đúng giờ đến thỉnh an Cảnh phu nhân, Cảnh phu nhân nắm tay nàng nói: "Qua hai ngày nữa là tết Trung thu rồi, hôm nay con về sớm một chút, chúng ta cùng nhau làm chút điểm tâm, để đến tiejc rượu Trung thu ăn."

"Vâng ạ." Hướng Đình Huy ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó nghe thấy Cảnh phu nhân nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó Ngải nhi cũng sẽ trở về ăn bữa cơm đoàn viên, ta sẽ nói rõ ràng với nó, đứa trẻ này, càng lớn càng khó bảo."

Hướng Đình Huy hơi cúi đầu không nói gì, vẻ mặt Cảnh phu nhân hiện lên sự áy náy.

"Thực sự là có lỗi với con, Ngải nhi cũng quá không hiểu chuyện rồi, cả ngày ở bên ngoài không trở về nhà, từ nhỏ nó đã không có phụ thân, ta cũng không quản được nó."

"Mẫu thân đừng nói nữa." Hướng Đình Huy cắt đứt lời của Cảnh phu nhân: "Y quán còn có chuyện, con đi trước."

Nói xong Hướng Đình Huy xoay người rời khỏi.

Cảnh phu nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi thở dài một hơi: "Đây đã tạo nghiệt gì chứ."

Hiện tại Hướng Đình Huy không muốn từ trong miệng bất luận kẻ nào biết được tin tức về Cảnh Ngải, hiện tại nàng chỉ muốn lừa mình dối người, chuyên tâm vào chuyện của y quán, không thèm nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa.

Buổi tối, Hướng Đình Huy về sớm, Cảnh phu nhân đã ở trong phòng bếp làm bánh ngọt rồi.

Hướng Đình Huy đi vào phòng bếp, trong phòng bếp chỉ có hai người là nàng và Cảnh phu nhân.

Cảnh phu nhân thấy Hướng Đình Huy đã về, cười nói với nàng: "Đình Huy, con về rồi sao, nhanh tới đây, ta đang làm bánh đậu xanh."

Hướng Đình Huy đi tới, rửa sạch tay, vén tay áo lên, học bộ dạng của Cảnh phu nhân nặn một ít bột.

"Từ nhỏ Ngải nhi từ nhỏ đã thích ăn bánh đậu xanh ta làm, ta cũng dạy con, sau này ta không thể ở bên cạnh nó được nữa, về sau phải nhờ vào con làm cho nó ăn."

Hướng Đình Huy nhìn bánh ngọt không nói gì, dường như Cảnh phu nhân đoán được ý nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu nói: "Đáng lẽ chuyện này ta không nên lắm mồm, nhưng ta thấy thái độ không chịu nghe lời dạy dỗ của Ngải nhi, trong lòng ta cũng tức giận đến hoảng sợ."

Nói xong bà ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Đình Huy, thận trọng hỏi: "Con... cùng Ngải nhi đã động phòng chưa? Ta nghe Xuân Nha nói, mấy người trước, con cùng với nó ở y quán cả đêm, là Ngải nhi chủ động tới tìm con sao?"

Tay Hướng Đình Huy dừng lại, liếc mắt nhìn Cảnh phu nhân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Hình như Cảnh phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Con... con đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua là ta muốn hỏi con một chút mà thôi. Hai người các con lúc nào cũng không thấy mặt nhau cũng không phải biện pháp, đều do ta không quản lý tốt đứa con trai này, nếu như cha nó vẫn còn thì tốt rồi."

Thấy Cảnh phu nhân có chút thương cảm, Hướng Đình Huy nói: "Hai chúng con chưa có viên phòng."

Nói xong Hướng Đình Huy lập tức cúi đầu, khuôn mặt rất đỏ.

"Ngải nhi cũng thật là." Cảnh phu nhân nhỏ giọng nói một câu, sau đó vỗ tay Hướng Đình Huy: "Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa, con tới theo ta học làm bánh ngọt đi! Mặc kệ Ngải nhi có thích ăn hay không, con thử trước xem có thích hay không?"

Hướng Đình Huy gật đầu, theo sau Cảnh phu nhân học làm bánh ngọt.

Cuối cùng, qua hai ngày, ở yến tiệc đoàn viên Trung thu, Hướng Đình Huy lần nữa thấy Cảnh Ngải.

Khí sắc của hắn so với trước kia khá hơn nhiều, xem ra vết thương trên người đã không còn nghiêm trọng như vậy nữa rồi, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Thời điểm hắn đi tới, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hướng Đình Huy, ánh mắt cũng không có dừng ở trên người nàng, mà cười đi qua, nói chuyện cùng Cảnh phu nhân.

"Mẹ, tối hôm nay người chuẩn bị nhiều món ăn ngon thế."

Cảnh phu nhân từ ái cười: "Đúng vậy, là ta cùng với Đình Huy cùng nhau chuẩn bị."

Nói xong Cảnh phu nhân lấy đĩa bánh đậu xanh đưa tới trước mặt Cảnh Ngải: "Nhanh nếm thử món bánh đậu xanh này có ngon không?"

Cảnh Ngải cầm lấy bánh đậu xanh cắn một cái, liên tục gật đầu: "Rất ngon, bánh đậu xanh mẹ làm là ngon nhất."

"Bánh đậu xanh này không phải ta làm, là Đình Huy làm, con cảm thấy ngon là được."

Hướng Đình Huy liếc mắt nhìn Cảnh Ngải, thấy trên mặt Cảnh Ngải xuất hiện vẻ mặt lưỡng lự, một lát sau, bánh ngọt hắn cầm trong tay không dấu vết buông ra, cầm đũa lên gặp một miếng thức ăn.

Lúc này Cảnh phu nhân từ bên cạnh lấy ra một bầu rượu.

"Đây là rượu nha hai ngày trước ta sai người mua ở cửa hàng Tây Vực, ở khắp kinh thành cũng khó có thể mua được, nhanh tới nếm thử."

Cảnh phu nhân bảo hạ nhân rót rượu cho Hướng Đình Huy và Cảnh Ngải, sau đó giơ ly rượu lên.

"Ngày hôm nay khó có được người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ như này, nào, chúng ta cùng uống một ly."

Cảnh Ngải dẫn đầu bưng ly rượu lên uống hết, Hướng Đình Huy cũng cúi đầu uống một hớp rượu nhỏ.

Tửu lượng của nàng kém, dù chỉ có uống một ly cũng dễ dàng say, cho nên cũng chỉ uống một hớp nhỏ.

Cảnh phu nhân không uống rượu, bưng ly rượu lên lại buông xuống.

Bà nhìn về phía Hướng Đình Huy, lại nhìn Cảnh Ngải: "Ngải nhi, đừng chỉ mải ăn, gắp thức ăn cho Đình Huy đi, Đình Huy chưa từng được thưởng thức trù nghệ của mẫu thân đâu."

"Nàng ta không có tay hay sao mà không gắp thức ăn được."

Lời này của Cảnh Ngải vừa nói ra, tay gắp thức ăn của Hướng Đình Huy nhất thời cứng đờ, một miếng ngó sen lại lần nữa đi vào trong đĩa.

Cảnh phu nhân dùng sức đánh vào cánh tay Cảnh Ngải: "Con nói thế là thế nào hả?"

"Từ trước đến nay con nghĩ thế nào thì nói thế."

"Không có quy củ, bình thường ta dạy con như vậy sao?" Cảnh phu nhân tức giận từ trên ghế đứng lên.

Mắt thấy sự yên bình của yến tiệc Trung thu sẽ kết thúc tại đây, Hướng Đình Huy vội vã khuyên bảo: "Mẫu thân, tự con ăn là được, không cần phu quân gắp đồ ăn cho con."

Lúc này Cảnh phu nhân mới ngồi xuống, tức giận chỉ vào Cảnh Ngải: "Con xem đi, Đình Huy hiểu chuyện như vậy, có chỗ nào giống con chứ, cả ngày chỉ biết chọc ta tức giận đau ngực."

Nói xong Cảnh phu nhân xoa xoa l*иg ngực mình.

Mới ăn được có một miếng, Cảnh phu nhân đã đứng lên, đưa tay để thị nữ bên cạnh đỡ lấy, nói: "Không được, ngực của ta vô cùng khó chịu, ta đi ra ngoài một chút, hít thở không khí."

Nói xong Cảnh phu nhân để thị nữ đỡ rời khỏi yến tiệc, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Hướng Đình Huy và Cảnh Ngải.

Hướng Đình Huy cúi đầu ăn cơm, khóe mắt vô ý hay cố ý nhìn về hướng Cảnh Ngải, thấy Cảnh Ngải cao lớn, nghiêm túc ngồi ở kia ăn đồ ăn, căn bản cũng không có để ý tới nàng.

Trong lúc nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.

Một lát sau, Hướng Đình Huy nghe thấy âm thanh bàn ghế bên cạnh vang lên.

Nàng quay đầu chỗ khác, thì thấy Cảnh Ngải đứng lên, nhìn cũng không nhìn nàng đã đứng dậy rời đi.

Hướng Đình Huy chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, tuy đã sớm quen với thái độ lạnh lụng như vậy của Cảnh Ngải, nhưng bị đối xử như vậy, trong lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu, đồ ăn ngon cũng nhạt như nước ốc.

Nàng khó khăn nuốt một miếng đồ ăn, buông chén đũa xuống, nói với Xuân Nha rằng: "Đi thôi, chúng ta trở về đi thôi.

"Tiểu thư..." Xuân Nha đau lòng nhìn Hướng Đình Huy.

Hướng Đình Huy hướng về phía nàng ấy lắc đầu: "Không có chuyện gì, chúng ta trở về đi thôi."