Chương 2: Mèo đen nhỏ cáu kỉnh

Chờ Du Đào tu luyện xong, mở mắt ra đã là buổi tối, vừa vặn nhìn thấy mèo đen cũng duỗi thân đứng lên, tựa hồ cũng đang chuẩn bị rời đi.

Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi ngủ cũng giỏi thật đấy, một khi ngủ là ngủ hết một buổi chiều.”

Mèo đen chậm rãi liếc nhìn nàng một cái, nhìn quét trên dưới, sau đó nó nhẹ nhàng nhảy xuống ngọc đài rời đi, chớp mắt đã biến mất ở trong rừng.

Du Đào nghĩ thầm, cũng không biết này con mèo đen từ đâu ra, nhìn nó da lông mềm mượt nhẵn nhụi, không giống như mèo hoang, chỉ là tính tình này không khỏi có chút quá cao ngạo rồi, chạm vào một cái cũng không cho chạm vào.

Điểm này tựa hồ cũng có chút giống người kia.

Du Đào nhìn theo mèo rời đi, sờ sờ cơ thể, lần này nàng tu luyện xong, tựa hồ đan điền không còn đau giống như lúc trước nữa.

Kỳ quái, vì sao vậy?

Du Đào tạm thời không nghĩ ra được là vì sao, có điều thân thể không có khác thường là chuyện tốt, nàng điều tức hạ khí nhảy xuống ngọc đài, vừa mới chuẩn bị phải đi, dường như nàng nhớ tới cái gì bỗng nhiên ngừng lại.

Do dự trong chốc lát, nàng móc từ trong túi ra tới một mảnh nhung lót, gấp vài cái trải ở trong góc rồi lại làm một cái gối đầu nhỏ, làm một cái ổ.

Nhìn cái ổ mèo đơn sơ, nàng đại công cáo thành vỗ vỗ tay.

Đúng vậy, vì phòng ngừa ngày hôm sau nó vẫn còn nằm ở chỗ này bá chiếm đài tu luyện của nàng cho nên nàng mới làm cái ổ này chứ không phải là sợ ngọc đài quá lạnh nó sẽ cảm lạnh đâu!

…… Được rồi, nàng thừa nhận, kỳ thật là nàng thật sự rất yêu thích động vật nhỏ.

Từ nhỏ Du Đào lớn lên luôn một mình lẻ loi, cùng mèo chó hoang lưu lạc trên đường ở chung với nhau đã trở thành chuyện bình thường. Nàng không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng không quen nói nhiều, nhưng từ trước đến nay lại chơi đùa cùng động vật nhỏ rất tốt.

Ừm…… Chỉ có con mèo đen này là ngoại lệ mà thôi.

Nó là nhãi con đầu tiên mới gặp mặt đã cào nàng mấy cái.

Du Đào bước lên ánh trăng trở về phòng của mình, chỉ có một chiếc giường cùng cái bàn, còn có thanh kiếm bảo bối treo trên tường trống của nàng.

Tắm rửa xong, nàng nằm lên giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ, thường nói mèo không thể từ chối một chiếc ổ mềm mại, không biết nó có thích hay không nhỉ.

Với lại, nó…… Ngày mai không biết nó có tới hay không?

-

Mà hiện tại, Du Đào nhìn mèo con kiệt ngạo khó thuần ngày hôm qua nằm trên chiếc ổ mà nàng làm, nhịn không được nheo lại mắt.

Quả nhiên không có mèo con nào có thể từ chối một cái ổ mèo mềm mại!

“Không hổ là ta, thật thông minh.” Du Đào khoe khoang.

Như vậy nó ngủ ở trong góc, sẽ không quấy rầy nàng tu luyện.

Một mũi tên trúng hai đích!

Du Đào nhịn không được lộ ra một nụ cười, nàng đi đến bên cạnh ngọc đài chuẩn bị bò lên trên.

Mèo đen đang nghỉ ngơi lại bỗng nhiên mở bừng mắt, chậm rì rì nhìn nàng một cái, không biết có phải ảo giác hay không, trong mắt Du Đào thấy được một tia trào phúng từ con ngươi màu vàng kim nhàn nhạt của nó.

Chỉ thấy mèo đen lười biếng đứng lên, cong đuôi, kéo cái ổ mèo tới giữa ngọc đài, sau đó động tác ưu nhã tự phụ, lại nằm xuống.

Du Đào: “……”

Nếu nàng không nhìn lầm, nó đang trào phúng nàng đấy à?

Phải vậy không?

Du Đào buồn bực, tức giận chọc vào ổ mèo: “Hiện tại ngươi đang ngủ trên đài tu luyện của ta đấy, thế mà lại còn không biết xấu hổ như vậy.”

Nàng nói lẩm bẩm: “Ngươi có biết của ăn là của nợ hay không, con mèo hư hỏng này.”

Con mèo đen này thoạt nhìn thực sự rất có linh tính, Du Đào đánh giá con mèo nhỏ này ở Tu chân giới đại khái là có thể nghe hiểu được lời nói của nàng nhỉ.

Nếu không thì nó cũng sẽ không làm hành động như vậy sau khi nghe thấy nàng khoe khoang.

Đáng tiếc nàng tức giận cũng vô dụng, con mèo đen hoàn toàn không nhượng bộ, Du Đào chỉ có thể hèn mọn ngồi co rút ở một góc của ngọc đài để tu luyện một ngày.

Cũng may lần này mèo đen còn tính là có chút lương tâm, nhường cho nàng một chút không gian còn có chỗ để chân, không đến mức đau lưng mỏi gối giống như ngày hôm qua.

Chiến thuật di chuyển ổ không thực hiện được, Du Đào quyết định áp dụng chiến thuật khác, lần này nàng không tu luyện đến buổi tối nữa, trước khi mặt trời lặn nàng đã kết thúc việc tu luyện.

Nàng xoa xoa thắt lưng, tức giận trừng mắt nhìn mèo đen còn đang ngủ, dùng sức một chút nhảy xuống khỏi Xuân Thâm Đài, cố ý gây ra tiếng động để quấy rầy nó.

Kết quả quay đầu nhìn lại, nó vẫn còn đang ngủ.

Hả? Vẫn không tỉnh hay sao?

Du Đào mở to mắt.

Vậy thì không phải là nàng có thể lén lút sờ nó một chút hay sao!

Bàn tay có ý đồ xấu duỗi về phía mèo đen đang ngủ say, Du Đào nín thở tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm nó lên, dùng tay chạm vào móng vuốt của mèo con.

A a a thật mềm mại, đáng yêu quá!

Du Đào không kiềm chế được nhéo nhẹ vào chân của mèo đen nhưng giây tiếp theo một cái bóng đen lóe lên, móng vuốt cào lên cổ nàng sau đó nhảy xuống từ trong lòng ngực của nàng, nàng ôm lấy cổ kêu lên đau đớn.

“A! Đau đau đau!”

Được rồi, con mèo đã tỉnh rồi.

Nhìn đôi mắt tròn màu vàng kim nhàn nhạt của mèo con đang nhìn chằm chằm nàng, không hiểu sao Du Đào lại cảm thấy vô cùng chột dạ.

Rõ ràng chỉ là một con mèo mà thôi.

Nàng khẩn trương chỉ tay vào con mèo: “Cái đó… là do lúc nãy ngươi rơi ra khỏi ngọc đài, ta chỉ muốn ôm ngươi để vào bên trong ổ mà thôi.”

“Ta làm sao có thể nhân lúc ngươi ngủ mà lén lút ôm ngươi cơ chứ, điều này là hoàn toàn không thể nào, ta không phải là loại người như vậy đâu!”

Du Đào càng nói càng cảm thấy chột dạ, nàng lại sợ nó cào nàng thêm lần nữa cho nên lùi lại về sau, sau đó liền chạy đi không thấy bóng dáng.