Chương 3: Mua quà chuộc lỗi

Cho đến khi bóng dáng của thiếu nữ biến mất trong rừng vắng, gió cũng ngừng thổi, cành lá lặng yên.

Một vầng sáng mê huyễn trong rừng lướt qua, một thiếu niên mặc áo trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trên Xuân Thâm Đài, nửa dựa vào bên đài ngọc, thần sắc lạnh lùng, bên tai lại có chút ửng hồng.

Đôi mắt màu vàng kim nhàn nhạt xinh đẹp hơi híp lại, nhìn chăm chú bóng người biến mất ở trong rừng cây, đốt ngón tay như ngọc nắm lại, sốt ruột gõ lên mặt bàn, cố gắng trấn tĩnh lại.

Vừa rồi hình như đã đυ.ng phải…

-

Trời tối dần, Du Đào ngồi xổm bên cạnh bể cá trong suốt, nhìn chằm chằm vào con cá cuối cùng còn sót lại trong bể. Cho đến khi ông chủ bán cá chuẩn bị đóng cửa, đi tới kêu nàng, chợt nhìn thấy mắt nàng trừng trừng chỉ vào bể cá: “Ông chủ, ta muốn mua con này!”

Ông chủ bán cá cúi đầu nhìn xuống: “…”

Thực may mắn, con cá này đã trợn mắt phun bọt nước, hiển nhiên là sắp chết.

Con cá sống thật sự đã bị nàng trừng cho tới chết rồi.

Tấm biển gỗ nhỏ ở bên cạnh viết: Cá chết bán nửa giá.

Du Đào chỉ vào đó rồi nói: “Là nửa giá đúng không ông chủ?”

Ông chủ thấy vậy cũng có chút không nói nên lời: “Còn không phải chỉ là một con cá thôi sao, cần gì phải…”

Chỉ tốn vài đồng, vì muốn chiếm được một chút lợi ích này mà nàng đến quán của hắn chờ cả đêm hay sao?

Du Đào ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, đưa linh thạch cho hắn: “Ông chủ, ta tích cóp nửa năm vừa đủ rồi, đây này!”

Ông chủ: “…”

Du Đào nghĩ thầm.

Không có sự cho phép của nó đã đi ôm nó, dùng cá để xin lỗi… Hừ, dùng cá làm mồi nhử để nó trả lại Xuân Thâm Đài cho nàng, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa rồi!

Thiếu nữ vui vẻ rời khỏi quán cá với con cá chết, trên đường còn tung tăng nhảy nhót, trong khi ông chủ nhìn chằm chằm những mảnh linh thạch trong tay, một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Cho đến đêm khuya khi hắn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, trở mình liền nhìn thấy vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.

Ông chủ đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt đọng lại trên mặt.

Vầng trăng khuyết này.

… Nó thực sự trông giống con cá chết đó.

Du Đào xách theo con cá vui vẻ đi về nhà cũng không biết tâm lý của ông chủ bán cá, trên đường về nàng đang tự hỏi nên chế biến món cá này như thế nào.

Thân là một kiếm tu, trong nhà của nàng thực sự không có gì ngoại trừ một thanh kiếm, ngôi nhà hoàn toàn trống rỗng, ngay cả việc làm thịt con cá phải nhịn đau lòng dùng đến thanh kiếm bảo bối của nàng.

Nhưng vấn đề cũng nảy sinh từ đây, nàng còn chẳng có nồi chứ đừng nói đến có bát.

Ngay cả khi nàng có thể nấu ăn, một nữ nhân khéo léo cũng khó có thể nấu ăn mà không có cơm đấy, nàng cũng không có cơ hội để thể hiện tài nấu nướng của mình rồi...

Âm thầm thở dài, Du Đào xách con cá đi đến nhà ăn của Vô Thường Tông.

Nhân viên nhà ăn có thể giúp chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, nhưng phải tiêu tốn năm tích phân của môn phái.

Bên trong Vô Thường Tông đều áp dụng chế độ tích phân từ trên xuống dưới, tích phân được dùng để ăn uống, để đi vào Kiếm Các, Tàng Thư Các cũng phải dùng đến tích phân, tích phân cũng có thể dùng để đổi lấy linh thạch.

Phương thức để có được tích phân đó chính là đi làm nhiệm vụ của môn phái, điểm danh, hàng yêu trừ ma và những nhiệm vụ khác.

Tỷ như, hiện tại mỗi ngày Du Đào học xong lớp học buổi sáng đúng giờ cũng sẽ nhận được tích phân, mỗi ngày được một tích phân, dùng để cấp cho đệ tử mới giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc hằng ngày của họ.

Có điều Du Đào không muốn dùng hoang phí cho nên mỗi ngày nàng đều đi vào trong rừng hát một ít hoa quả dại về ăn.

Nàng tích góp đã được một tháng sáu ngày, hiện tại có 36 tích phân.

Đầu bếp của nhà ăn động tác lưu loát xử lý cá, hỏi Du Đào: “Hấp hay kho?”

Du Đào không chút do dự đáp: “Hấp!”

Như vậy mèo nhỏ ăn hết cũng không bị ngấy.

Một lần đi đến Tàng Thư Các cần phải trả 50 tích phân, nấu cá cho mèo con một lần đã tốn một phần mười chỗ đó, Du Đào nhìn đầu bếp gói cá lại cho nàng, đau lòng đưa tích phân của nàng cho hắn.

Nàng tự an ủi vỗ về bản thân, không phải chỉ là 5 tích phân thôi sao, nàng đi học lớp giảng buổi sáng năm ngày là có thể kiếm lại được rồi.

Không thành vấn đề, đợi đến hai mươi ngày nữa là nàng có thể đi đến Tàng Thư Các rồi!

Nghe nói Tàng Thư Các có hạn chế tu vi, yêu cầu cấp bậc luyện khí phải từ tầng năm trở lên mới được tiến vào bên trong, nàng còn kém một chút.

Du Đào cầm theo hộp đồ ăn xoay người rời khỏi nhà ăn, mới vừa đi tới cửa chợt nghe được một giọng nữ trong trẻo ở phía sau: “Này, buổi tối ngươi định ăn món này hay sao?”

Du Đào xoay người thì nhìn thấy một nữ đệ tử mặc một bộ váy xanh, nhìn mặt của nữ đệ tử đó, nàng suy tư một hồi lâu cũng không nhớ ra nàng là ai.

Nàng chớp chớp mắt hỏi: “… Ngươi là?”

Sắc mặt của Chúc Minh Ngọc cứng đờ một chút, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy.

Nàng ấy nhìn chằm chằm mặt của Du Đào, xác thật nhìn ra vẻ mờ mịt cùng nghi hoặc từ trên mặt nàng, không giống như là diễn, nếu như là diễn thật thì kỹ thuật diễn cũng thật là quá tốt rồi.

Nói cách khác, nàng thật sự không nhớ rõ.