Chương 23: Rất giống mèo nhỏ

Nàng xấu hổ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Thật xin lỗi tiểu sư huynh, vừa rồi đầu óc ta không được minh mẫn lắm, huynh cứ xem như ta chưa có nói qua cái gì, ta có thể tự đi được."

"Muội……" Úc Ly dường như muốn nói gì đó, hắn dừng một chút, nhíu mày nhìn nàng: "Muội xác định có thể tự mình đi sao?"

"Đúng, đúng." Du Đào gật gật đầu.

Nàng đỡ vách đá chậm rãi đứng lên, kỳ thật hai chân của nàng đã cứng đờ đến nỗi không còn cảm giác, vừa nặng nề lại vừa tê dại.

Nàng thử cố gắng bước lên một bước, không có việc gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, lại bước tiếp bước thứ hai, thứ ba, đột nhiên trọng tâm không ổn định, cả người không tự chủ được ngã xuống trên nền tuyết.

“……!!”

Một luồng linh lực nhẹ nhàng chợt túm lấy cổ áo phía sau của nàng, kéo trọng tâm nàng về lại phía sau, đến khi nàng đứng vững thì tiêu tán.

Thanh âm phía sau nhàn nhạt vang lên: "Dường như sư muội rất thích tuyết thì phải?"

“……”

Chuyện này nàng chỉ muốn nói dối hắn một chút thôi, Du Đào cắn môi, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: "Vừa rồi... Vừa rồi ta còn tưởng rằng tiểu sư huynh sẽ cảm thấy phiền phức, không muốn cõng ta, cho nên ta mới nói mình có thể tự đi được."

"Đúng thật là rất phiền phức." Thanh âm lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.

Quả nhiên là vậy, Du Đào cúi đầu xuống.

"Tuy nhiên, ta thấy hiện tại muội không thể đi được, hơn nữa ta nể mặt muội, dù sao muội cũng đã chủ động thỉnh cầu”

Thiếu niên chợt quay đầu đi, hàng mi thật dài khẽ rũ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, lời nói trong miệng, thanh âm càng lúc càng nhẹ.

“…… Cũng không phải không được.”

Du Đào ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên: ...Hả?

Nam tử bạch y trắng như tuyết, thân cao thẳng như trúc, đi tới ngồi xổm nửa người trước mặt nàng.

Từ góc độ này của Du Đào chỉ có thể nhìn thấy bên tai trắng nõn của tiểu sư huynh và những đốt ngón tay rõ ràng đang nắm chặt đặt trên đầu gối.

Du Đào do dự một chút, vẫn không có nói ra câu "Kỳ thực, tiểu sư huynh không cần miễn cưỡng, chờ ta nghỉ ngơi khôi phục một hồi liền có thể rời đi."

Một ít tâm tư riêng giấu kín khiến nàng nhắm mắt lại, bất chấp đem thân mình cúi xuống, nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ người thiếu niên.

Ngập ngừng một lúc, thiếu niên liền vững vàng cõng thiếu nữ lên trên lưng và bước ra ngoài.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng đôi tai lộ ra giữa mái tóc đen lại nổi lên một màu hồng nhạt.

Trên người tiểu sư huynh có hương vị rất dễ chịu, giống như tùng chi hay là cây linh sam, Du Đào cũng không thể phân biệt được, chỉ biết đó là mùi gỗ thoang thoảng hòa với không khí thanh đạm, sạch sẽ của tuyết làm cho người khác thoải mái thư giãn.

Hơn nữa trên người hắn thật sự rất ấm áp, áo quần mùa xuân hơi mỏng nên không thể giữ ấm được, Du Đào vẫn đang run lên vì lạnh, nàng gần như không thể khống chế được mà muốn dựa gần hơn một chút để hấp thụ một chút hơi ấm.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không dám làm như vậy, chỉ vùi mặt vào vai thiếu niên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thiếu nữ trên lưng giống như một khối băng vừa được lấy ra từ hầm băng, thậm chí hô hấp cũng không có chút độ ấm nào.

Úc Ly hơi hơi nhíu mày.

Sau khi tu vi của hắn tăng lên, cảm giác của hắn đối với thời tiết bên ngoài lạnh hay nóng đã giảm đi rất nhiều, thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này đối với hắn chẳng là gì, nhưng lại không phải là điều mà Du Đào có thể chịu đựng được lúc này.

Chưa kể Du Đào đã ở nơi băng thiên tuyết địa này mất ba bốn canh giờ.

Huyễn Hư Ảnh có mấy ngàn cảnh khác nhau, dưới tình huống không biết Du Đào ở cảnh nào, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm từng cảnh và phải hao phí rất nhiều thời gian mới tìm được các nàng.

Úc Ly vốn định trực tiếp quay trở về chợt dừng một chút, lại cõng thiếu nữ đi về phía những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng chạy thành một hàng dài vô tận.

"Tiểu sư huynh, chúng ta đi đâu vậy, không quay về sao?"

Du Đào thấy người thiếu niên không lấy ra ngọc truyền tống mà đi sâu về hướng tuyết vực nên lấy làm lạ mà hỏi hắn.

Úc Ly thần sắc bình tĩnh: "Ngọc truyền tống đã đưa cho Hoa Liên rồi."

Du Đào chớp mắt: "Nhưng nhị sư huynh đã rời đi rồi ... sao lúc nãy chúng ta không cùng trở về luôn?"

" Ngọc truyền tống một lần truyền tống nhiều nhất chỉ được có hai người thôi."

Chuyện này thì Du Đào hiểu, tình huống của Chúc đồng học nghiêm trọng, phải đưa nàng ấy trở về trước, cho nên hiện tại khẳng định bọn họ phải đi đến pháp trận truyền tống cách đây ba trăm dặm.

Đối với chuyện này nàng không có bất mãn gì.

Ngược lại, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Úc Ly.

"Tiểu sư huynh, huynh và nhị sư huynh đã thấy được tin ta lưu lại phải không?" Nàng hỏi.

"Ừm." Úc Ly chậm rãi vận dụng linh lực truyền hơi ấm cho nàng, "Dẫn Linh Thuật mà muội lưu lại đã thu được ma linh tàn dư của ma tu kia, Cốc Vũ đã dẫn người đi điều tra."

Du Đào cong mắt, thả lỏng người nhẹ nhõm: "Thật may mắn vì đã thành công. Ta sợ hắn nhìn thấu kỹ xảo của ta rồi xóa bỏ sạch sẽ mọi tin tức mà ta lưu lại. Như vậy ta và Chúc đồng học gặp nạn mà không có ai phát hiện ra được."

Úc Ly im lặng không nói.