Chương 24: Ngốc nghếch

Trong tình huống cực đoan, với tu vi chênh lệch lớn như vậy, chạy đi gọi người hoặc trực tiếp đối đầu với ma tu đều sẽ lâm vào hiểm cảnh khó khăn không thể thoát ra được.

Tuy rằng trong ngọc lục lạc có phong ấn pháp thuật phòng ngự của hắn, một khi bị kích phát hắn sẽ biết ngay, nhưng nếu như ma tu kia dùng chướng khí có độc, không biết chừng trên người còn có những độc chất khác, nếu không chữa trị kịp thời có thể xảy ra tai nạn. Trong khoảng thời gian trước khi hắn tới không biết sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn gì nữa hay không?

Nàng đã làm rất tốt, không chỉ tới cứu người mà còn thiết kế để thu được ma linh của ma tu.

Chỉ là……

"Tiểu sư huynh, nếu có ma linh rồi, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được hung thủ phải không?"

"Đúng vậy."

Linh lực của mỗi người đều là đặc thù, độc nhất vô nhị, ma tu cũng không ngoại lệ.

Nàng cười yếu ớt, thanh âm cũng vô cùng suy yếu: “Thật tốt quá, Chúc đồng học mà biết được nhất định cũng sẽ vô cùng vui vẻ.”

…… Ngu ngốc.

Úc Ly hơi rũ mắt xuống, nàng chỉ lo quan tâm đến người khác như thế nào mà hoàn toàn không nghĩ tới hoàn cảnh của mình sao?

Nàng còn chưa đạt được Trúc Cơ, không giống với Chúc Minh Ngọc, thân thể chưa qua linh khí tôi luyện, lại bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể như vậy, cho dù trở về cũng khó tránh khỏi để lại di chứng, đối với việc tu luyện sau này sẽ vô cùng bất lợi.

Cánh tay trắng nõn của nàng đang vòng quanh người hắn, bất chợt hơi siết chặt một chút, mái tóc đen rũ xuống rơi trên đầu vai, mặt nàng vùi vào vai hắn, thanh âm của thiếu nữ nghèn nghẹn, khẽ thì thầm bên tai hắn.

"Tiểu sư huynh, ta thật..." Cánh tay trắng nõn của nàng đột nhiên siết chặt một chút, tóc đen rũ xuống rơi trên đầu vai, mặt chôn ở đầu vai, lẩm bẩm, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nỉ non.

“Tiểu sư huynh, ta rất thích……”

(Nguyên văn: 我好喜……(Wǒ hǎo xǐ…) - trong tiếng Trung 我好喜欢你 (Wǒ hǎo xǐhuān nǐ) là "ta rất thích huynh" ở đây tác giả muốn nói là Úc Ly nghe Du Đào nói một nửa câu là nàng "thích…"nên hắn đợi nàng nói cho đủ chữ luôn.)



Úc Ly dừng lại.

……Thích sao?

Mí mắt hắn chợt giật giật, hô hấp hơi ngưng trệ, im lặng chờ tiểu cô nương nói câu tiếp theo nhưng Du Đào nói đến đó liền dừng lại, giống như đứng yên vậy.

Hắn đành phải hỏi ra miệng "Muội vừa nói gì ta không nghe rõ."

Tiểu cô nương cọ cọ gương mặt vào y phục trên bờ vai ấm áp của hắn, giống như một con vật nhỏ, nhẹ nhàng rầm rì một tiếng: “Ừm… ta rất muốn ngủ…”

(Nguyên văn 好想睡……(Hǎo xiǎng shuìjiào……) ở đây tác giả muốn nói là Du Đào buồn ngủ quá nên kéo dài giọng, khiến cho Úc Ly nghe nhầm thành nàng muốn nói thích hắn)



Úc Ly: “……”

Thì ra là buồn ngủ.

Chướng hương quả thực sẽ khiến người khác cả người vô lực và vô cùng buồn ngủ, nhưng khi hắn tìm được nàng, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng của người đã bị trúng chướng hương.

Gió tuyết ở tuyết vực vẫn còn thổi mạnh, Úc Ly cõng tiểu cô nương trên lưng giẫm lên lớp tuyết mềm xốp, linh lực bao phủ quanh thân, chặn lại tất cả gió tuyết hung hãn, sắc bén, để lại một khoảng không gian nhỏ bé yên tĩnh.

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng bên tai, Úc Ly vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương dựa vào trên vai hắn ngủ, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi khẽ run run, tựa hồ ngủ không yên giấc.

Cũng không biết là nàng đã mơ thấy chuyện gì nghiêm trọng.

Tiểu cô nương chợt nhăn mày lại, có chút sốt ruột lo lắng nhẹ giọng nói mớ trong giấc mơ: "Ôi, mèo nhỏ đừng có cào ta được không ... Ta sẽ làm một ít cá khô cho ngươi ăn ..."

"Chà, thật ngoan nha... sao bụng ngươi mềm mại quá, để cho tỷ tỷ sờ đuôi ngươi một cái nha……”

Úc Ly: ?

Chẳng lẽ hắn lại là một người tùy tiện như vậy trong giấc mơ của nàng sao?

-

Khi Du Đào tỉnh dậy, nàng không nhìn thấy trần nhà đơn giản quen thuộc của mình mà là đang ghé và bên một tảng đá, xung quanh chỉ nhìn thấy được một đống hòn đá, nàng bỗng sững sờ trong giây lát.

Đầu óc nàng trống rỗng hai ba giây mới nhớ lại được những gì đã xảy ra.

Vậy... đây là ở suối nước nóng sao?

Du Đào cúi đầu, giơ hai tay lên, cảm nhận dòng nước suối ấm áp tràn ngập cơ thể, hơi ấm xâm nhập vào các khớp xương khiến nàng cảm thấy thoải mái không thể tả hết bằng lời.

Nước ôn tuyền không cao, vừa vặn có thể ngập qua bả vai.

Nàng nhìn quanh một vòng, xung quanh ánh sáng tối tăm mờ ảo, chỉ có ánh sáng thanh thiển từ ánh trăng chiếu rọi xuống.

Thời gian hiển nhiên là vào ban đêm, trong không khí ngoại trừ mùi lưu huỳnh của nước ôn tuyền, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của tùng chi và lãnh mộc quanh quẩn, đó là mùi hương trên người Úc Ly.

Đầu nàng vẫn còn hơi choáng váng, Du Đào không biết mình đã ngủ bao lâu, càng không biết nàng đã ngâm mình trong nước ôn tuyền này bao lâu rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, kêu một tiếng: “Tiểu sư huynh?”

Úc Ly chắc sẽ không bỏ mặc một mình nàng ở suối nước nóng đâu, có lẽ là hắn đang chờ ở cách đây không xa.

Quả nhiên, sau khi nàng kêu lên, thanh âm lạnh lùng của thiếu niên từ phía sau tảng đá cách đó không xa truyền đến.

"Muội thức dậy rồi thì hãy ngâm mình cho thật tốt."

Du Đào theo bản năng gật đầu ngoan ngoãn, gật đầu xong mới nhận ra hắn không nhìn thấy được, vì vậy nàng đổi thành nói chuyện: “Được!”