Chương 25: “Trận khiêu chiến” ngớ ngẩn

“Tiểu sư huynh, ta đã ngủ bao lâu rồi?”

"Hôm nay là ngày 27 tháng 3."

Du Đào lập tức mở to hai mắt nhìn, ngày nàng đến đây là ngày 25 tháng 3, như vậy nàng đã ngủ hai ngày hai đêm rồi sao?

Đây là cái gì mà "Thời gian tan biến Đại pháp" chắc!

Thiếu niên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Muội đã trúng độc của chướng hương, hơn nữa đã nửa tháng nay muội ngủ không tốt, bây giờ mới chỉ ngủ có hai ngày, sư muội hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng.”

Sau khi hắn nói lời này xong, không biết vì sao Du Đào cảm thấy một trận chột dạ: “May mắn cái gì vậy?”

Úc Ly rũ lông mi xuống.

Trước đó lưu ly kính của hắn đã bị bể nát ở Mạc Hà, sau khi trở về, Hoa Liên vì đề phòng sau này lại không liên hệ được với hắn nên đã dùng một thuật pháp đặc biệt, tế luyện lưu ly kính mới, ngày hôm kia vừa mới đưa cho hắn.

Chẳng qua bởi vì sự việc của Du Đào, hắn không có thời gian để kết nối lại tin tức trên linh võng.

Hai ngày này Du Đào ngủ, hắn thủ hộ ở chỗ này không có việc gì làm nên mở lưu ly kính ra.

Tin nhắn đầu tiên và mới nhất là của Lâm Lâm sư thúc.

【 Tiểu sư muội nhà ngươi gần đây đã đến thời kỳ phản nghịch rồi, muốn cùng người khác đánh nhau, ngươi quản hay mặc kệ đây? 】

Lúc đầu, hắn không tin, Du Đào cũng không phải là người có tính khí như vậy.

Nhưng Lâm Lâm đã đem cái thiệp kia vứt ra, lại thề son sắt, lấy số tóc còn dư lại ít ỏi trên đầu của mình mà đảm bảo, ngày đó hắn đã nhìn thấy hai người họ đối đầu với nhau gay gắt, đến nỗi bắn ra tia lửa.

Sau đó Úc Ly đã cùng Lâm Lâm trao đổi tin tức, biết được nửa tháng nay ngày nào nàng cũng ngủ không tốt.

Hèn gì trong khoảng thời gian này, lúc nàng tu luyện ở Xuân Thâm Đài lại thường xuyên ngủ gà ngủ gật.

Cuối cùng, hai người dùng lời nói của Lâm Lâm 【Giữa hai người nếu có mâu thuẫn gì, thì hãy từ từ tìm cách giải quyết, ngươi hãy khuyên nhủ sư muội của ngươi cho tốt đi 】

Còn hắn đáp lại 【 ừm, ta sẽ nói】để kết thúc.

Úc Ly khoanh tay dựa vào trên tảng đá, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Đương nhiên là muội may mắn vì hôm nay tỉnh lại, như vậy ngày mai vẫn còn kịp thời gian để trở về Thanh Đăng Phong đánh nhau với người khác nữa."

Du Đào chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Đánh nhau sao?"

"Ta không có muốn đánh nhau với ai nha, đúng thật là ngày mai ta muốn đi Thanh Đăng Phong, nhưng mà vì ta đã hẹn với Chúc đồng học cùng nhau đi Tàng Thư Các đọc sách."

Úc Ly: “……”

Úc Ly im lặng một lúc: “… Tàng Thư Các?”

Ánh trăng yên tĩnh, Du Đào nhìn cánh đồng tuyết dưới ánh trăng cách đó không xa, có chút ngạc nhiên khi có một suối nước nóng trên núi tuyết.

Nghe thấy câu hỏi của Úc Ly, nàng vừa nghịch đống tuyết vụn bên cạnh, vừa trả lời: “Đúng vậy, lúc trước muội có hẹn nàng ấy cùng đi Tàng Thư Các đọc sách.”

Bài đăng nói hai người các nàng đối chọi gay gắt ở trước nhà ăn, Úc Ly nhíu mày: “Là hơn nửa tháng trước ở nhà ăn hẹn ước sao?”

“Đúng vậy.”

Du Đào có chút chán nản nói: “Có điều Chúc đồng học đã bị thương nặng, ngày mai chắc hẳn là nàng ấy không thể đi đến Tàng Thư Các được.”

Rõ ràng là nàng đã mong đợi nhiều ngày đến như vậy, nàng cũng vừa vặn kiếm được đủ tích phân để đổi hai tấm vé vào cửa, xem ra nàng chỉ có thể chờ cơ hội khác trong tương lai.

Nàng nằm bên mép suối nước nóng, tay vòng quanh gối, ánh mắt lo lắng: “Cũng không biết bây giờ nàng ấy thế nào rồi, có khỏe hơn một chút nào không.”

Nói đến đây, Lâm Lâm kia quả thật là một người không đáng tin cậy, chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.

Úc Ly khẽ thở dài, trực tiếp lấy ra lưu ly kính hỏi Hoa Liên một chút tin tức về tình huống hiện tại của Chúc Minh Ngọc như thế nào.

Tin tức bên kia phản hồi thật sự rất nhanh.

Úc Ly nhìn thoáng qua, giọng nói bình tĩnh nói: “Nàng ta đã dùng đan dược, hiện tại đã có thể hoạt động nhẹ nhàng, thương thế dù chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không trì hoãn việc ngày mai đi Tàng Thư Các.”

Du Đào đột nhiên nâng lên đầu: “Thật sao?!”

Thiếu niên chậm rãi hỏi lại: “Vì sao ta phải lừa muội?”

“Nhưng liệu ngày mai nàng ta có đến Tàng Thư Các hay không, muội vẫn phải tự mình hỏi nàng ta đi.”

Du Đào không thể đợi được nữa, liếc nhìn mặt trăng hình bán nguyệt treo cao trên bầu trời, sau đó quay đầu lại nhìn xuống mặt đất bên cạnh tảng đá núi tuyết .

Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên phản chiếu một nửa cái bóng dưới ánh trăng, mái tóc đen khẽ phấp phới trong gió, cái bóng cũng khẽ đung đưa.

Nàng nhìn chằm chằm bóng đen, thận trọng hỏi: “Vậy, tiểu sư huynh, bây giờ ta có thể đi ra khỏi suối nước nóng được không?”

Nàng ngủ hai ngày, cũng ngâm nước trong hai ngày. Tuy rằng nàng là người Hải Thành, ngày thường cũng rất thích nước, sau khi tu luyện thân thể cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào nhưng cũng không chịu được ngâm mình bên trong suối nước nóng một khoảng thời gian dài đến như vậy.

Du Đào sờ mặt mình, rất nóng, không cần nghĩ cũng biết hiện tại nhất định là vừa đỏ bừng vừa bốc hơi.

Hai ngày hai đêm, hàn khí chắc hẳn đã được loại bỏ hết rồi.

Úc Ly đáp: “Có thể.”

Sau lưng có tiếng nước suối chảy róc rách, đoán chừng là nàng đang lên bờ: “Vậy chúng ta hãy trở về đi, tiểu sư huynh.”

Nghe Du Đào nói như vậy, Úc Ly xoay người vòng qua núi đá, chuẩn bị mang theo nàng cùng nhau quay về tông môn nhưng mới vừa đi hai bước, thiếu nữ đột nhiên vội vàng cản hắn lại.

“Đợi đã, chờ một chút!!”

“Tiểu sư huynh, huynh đừng tới đây!!”

Úc Ly tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời nàng nói, không cử động, ở phía sau núi đá, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau khi Du Đào leo lên từ mép suối nước nóng, nàng nhìn vào cánh tay của mình, chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Bộ quần áo ướt sũng ôm sát vào người nàng, đường cong ẩn hiện, nàng còn mặc áo mỏng mùa xuân, sau khi bị ướt thậm chí có thể nhìn thấy làn da trắng nõn cùng mạch máu xanh trên cánh tay, một chút cũng không che đậy được.