Chương 26: Ra là huynh vẫn nhớ

Du Đào mím môi, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Cái kia… Tiểu sư huynh, huynh có mang theo quần áo thừa không?”

Úc Ly ngẩn người, suy nghĩ hai giây, chợt hiểu ra nàng là đang lo lắng về chuyện gì.

Hắn hoảng loạn cụp mi, vành tai lặng lẽ nhiễm một màu hồng nhạt.

Còn may là nàng phản ứng nhanh, vừa mới nãy hắn cũng không nghĩ đến chuyện này.

Hắn bình tĩnh nói: “Có, nhưng muội cũng không thể mặc ngay bây giờ được, hãy dùng linh lực để hong khô quần áo trước.”

Du Đào cao chỉ tới bờ vai của hắn, mặc quần áo của hắn hiển nhiên sẽ kéo dài tới trên mặt đất, di chuyển sẽ rất bất tiện.

Du Đào trên mặt tràn đầy chua xót, nếu nàng có thể sử dụng linh lực để hong khô quần áo thì nàng đã không hỏi Úc Ly có dư quần áo hay không.

Tu vi hiện tại của nàng còn chưa đạt tới cảnh giới có thể tùy tiện dùng linh lực để hong khô quần áo.

Thiếu niên dường như cũng nhận ra được điều này, im lặng một lúc, Du Đào nhìn thấy cái bóng mảnh khảnh trên mặt đất đột nhiên quay đầu lại, sợi dây màu đỏ buộc tóc hắn tung bay theo chuyển động.

Sau đó một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Vì chúng ta là đồng môn, nếu sư muội thật sự cần ta giúp đỡ... Cũng không phải là không thể.”

Nàng luôn cảm thấy những lời này có chút thân thuộc.

Du Đào chớp mắt, nhớ lại rằng lần trước nàng hỏi liệu hắn có thể cõng nàng trở lại không, sư huynh cũng đã nói như vậy.

Trong lòng Du Đào tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn cảm thấy rất may mắn, cho nên nhanh chóng ừ một tiếng: “Vậy phiền toái tiểu sư huynh.”

“Đi đến phía sau núi đá, chỉ cần duỗi tay ra là được.”

Cả người Du Đào ướt đi trên tuyết, ngoan ngoãn đi đến vị trí chỉ định, chuông ở cổ chân gió mát thổi qua rung lên.

Úc Ly chỉ cách nàng chỉ có một mét nhưng bị ngăn cách bởi một bức tường đá, Du Đào không thể nhìn thấy cơ thể hắn mà chỉ có thể nhìn thấy bóng của thiếu niên trên mặt đất đổ xuống rõ ràng dưới chân nàng.

Không khí rất yên tĩnh, nàng có thể mơ hồ nghe được hơi thở của hắn.

Rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Du Đào ngoan ngoãn duỗi tay ra, những giọt nước nhỏ xuống đầu ngón tay, kêu vài tiếng.

“Tiểu sư huynh.”

Thiếu niên đang quay lưng về phía nàng chậm rãi đưa tay ra, khi đốt ngón tay chạm vào cổ tay nàng liền đột ngột rút lại như căng thẳng.

Sau một thoáng ngập ngừng, như thể do dự, hắn từ từ nắm lấy cổ tay nàng và siết chặt.

Hơi ấm từ tay thiếu niên truyền đến, linh lực khiến toàn thân Du Đào cảm thấy ấm áp, một làn hơi nước mờ nhạt tràn ngập.

Bàn tay nắm lấy cổ tay khô nóng, Du Đào không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn xuống bóng đen.

Kết quả là khi nàng cúi đầu xuống, từ góc độ này, dường như hai người đang nắm tay nhau, ngón tay như đan vào nhau, nàng đột nhiên cảm thấy mặt mình càng nóng hơn.

Nàng, này có được xem như là nàng đang nắm tay Úc Ly hay không?

Hơn nữa hai ngày trước hắn còn cõng nàng đi một quãng đường xa đến như vậy, cứ như vậy quả thực rất hạnh phúc, Du Đào thoải mái thả lỏng mặt mày, cảm thấy mình không còn gì phải hối tiếc cả.

Nhưng nếu nàng không phải sư muội của hắn, Úc Ly cũng sẽ không chiều chuộng và đồng ý với yêu cầu của nàng.

Có thể trở thành sư muội của hắn thật sự là quá tốt.

Du Đào mím môi, do dự một hồi vẫn hỏi ra: “Tiểu sư huynh, huynh còn nhớ rõ hai năm trước có một lần huynh đến Hải Dụ thành ở Đông Quốc hay không?”

Linh lực đang lưu chuyển bỗng nhiên dừng lại một chút, các khớp tay nắm siết chặt, giọng nói của thiếu niên có chút lạnh lùng và cứng rắn: “Không nhớ rõ.”

Quả nhiên là không nhớ rõ.

Du Đào đã trải qua nhiều khóa huấn luyện tâm lý trước đây, cho nên bây giờ nghe được đáp án cũng cảm thấy không quá buồn, chỉ là khẽ ừ một tiếng, mặt mày ủ rũ.

Chỉ là nàng bên này không lên tiếng, thiếu niên bên kia ngược lại lại tỏ ra bất mãn, lạnh nhạt nói: “Ta đi qua nhiều nơi như vậy, nhất thời nhớ không ra cũng là chuyện bình thường, muội không thể nhắc cho ta chi tiết nhiều hơn một chút hay sao?”

“… Hả?” Du Đào chớp chớp mắt, hắn nói như vậy dường như là?

Vì thế nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hai năm trước ở Hải Dụ thành có một đôi hải yêu tác loạn, làm cho bá tánh trong thành đều lâm vào ảo mộng hải yêu, huynh đã lợi dụng nhược điểm của nó, hóa giải ảo mộng thuật của hải yêu, giải cứu bá tánh trong thành.”

“Chỉ có như vậy à?”

Du Đào có chút ngây ngốc, nàng để sót chỗ nào hay sao?

Lại nhớ lại một lần nữa, sau khi xác định chính xác như vậy liền gật đầu: “Đúng vậy, mọi thứ theo như ta nhớ là như vậy. Huynh còn có ấn tượng gì không?”

Giọng điệu Úc Ly không được tốt nói: “Vậy còn muội?”

Du Đào hơi giật mình: “Ta?”

“Muội bị người cầm cây xiên cá truy bắt, thiếu chút nữa bị trở thành cá trên xiên, lúc đó ta…”

Thiếu niên buột miệng thốt ra, tựa hồ là ý thức được là không đúng, hắn nói tới đây đột nhiên im bặt.

Du Đào mở to hai mắt nhìn liền nói tiếp: “Sau đó huynh xuất hiện đã cứu ta, đưa ta lên trên mái nhà.”

“Tiểu sư huynh, hóa ra huynh vẫn còn nhớ rõ.”

“…”

Thiếu niên lúng túng nghiêng đầu, đột nhiên buông tay ra: “Không có, đã sớm quên mất, vừa nghe muội kể lại nên mới nhớ lại.”

Hắn lạnh lùng nói: “Dù sao sau khi sư muội được cứu đã hỏi ta rằng ta có phải là hải yêu hay không, rất khó không để lại cho người ta một ấn tượng sâu sắc.”

Đây là quá khứ đen tối gì vậy…

Du Đào ngay tức khắc xấu hổ đến muốn tìm cái khe hở dưới đất chui vào đi, một tay nắm phần y phục đã được hong khô trên cánh tay, bất an xoa nắn cánh tay dưới ống tay áo.

Lúc trước nàng rốt cuộc là đã nghĩ như thế nào mà vừa mới gặp mặt liền có thể hỏi người khác có phải là hải yêu hay không?

“Thật ra hai năm trước chúng ta đã từng gặp mặt, lúc ấy ta còn đưa muội về nhà.”

Du Đào có chút thận trọng hỏi: “Cho nên bây giờ huynh vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện đúng không?”

Úc Ly dựa vào núi đá, giọng điệu bình thản nói: “… Chắc là vậy.”

“Vậy đó chính là vẫn còn nhớ.”

“…”