Chương 27: Đồ lười biếng

Du Đào nhịn không được cười một tiếng, sau khi nhận ra bản thân mình cười có chút ngớ ngẩn liền nhanh chóng ho khan hai tiếng.

“Có lẽ là lúc đó muội vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói, hai năm qua muội đều muốn nói lời cảm ơn với huynh.”

“Tiểu sư huynh, cảm ơn huynh đã cứu muội.”

Nàng nghiêm túc nói, dừng lại một chút lại nói: “Còn đưa muội về nhà.”

Thiếu niên chỉ khẽ khịt mũi sau khi nghe điều này.

Cơ thể gần như đã khô ráo, ống tay áo bên phải vẫn còn ướt nên Du Đào rất tự nhiên đưa tay về phía hắn.

“Tiểu sư huynh, tay áo bên phải còn ướt.”

Úc Ly không lên tiếng, đốt ngón tay ấm áp lại lần nữa cầm lấy cổ tay của nàng, truyền linh lực hong khô quần áo cho nàng.

Mu bàn tay xuôi xuống vô tình lướt qua vài sợi tóc mềm mại, Du Đào sững người một lúc, nhận ra rằng có lẽ nàng đã chạm vào tóc của Úc Ly.

Bây giờ trời có gió nên bị gió thổi bay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nàng không để ý cho lắm, nàng chỉ nghĩ tóc hắn khá mềm, vừa nghĩ bình thường cũng trông rất bóng mượt, nàng lập tức hiểu ra.

Chỉ là một lúc sau sợi tóc này lại xẹt qua mu bàn tay của nàng, qua hai hơi thở lại xẹt qua.

Du Đào không thể không cử động các khớp ngón tay.

Hơi ngứa.

Khi mu bàn tay ngứa ngáy muốn cười, Du Đào vội kìm lại, hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói: “Tiểu sư huynh, tóc huynh bị gió thổi bay, lướt qua mu bàn tay… “

Chữ “ngứa” tự dưng nghẹn lại trong miệng.

Du Đào nhìn thấy cái bóng được tạo ra bởi ánh trăng yên tĩnh, à đằng sau thiếu niên đột nhiên có một cái bóng lắc lư khác thường.

Đó là... cái gì?

Du Đào lại chớp mắt, bóng đen lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng lưng của thiếu niên.

Cổ tay đột nhiên được thả ra, Úc Ly từ sau tảng đá đi ra, dáng người cao lớn, trong trẻo lạnh lùng, phong tuyết bất phàm, đôi mắt vàng nhạt lạnh lùng lãnh đạm.

Du Đào nhìn về phía sau thì trống rỗng, không có gì cả.

Hừm...

Có lẽ là do ban đêm quá tối, nàng nhìn nhầm, cũng có thể là nàng ngủ quá lâu, đầu óc không minh mẫn cho lắm.

Xung quanh quá tối, nàng không nhìn rõ mặt của thiếu niên, nàng chỉ nhìn vào mắt thiếu niên: “Tiểu sư huynh, chúng ta trở về đi.”

“Muội muốn đi nhìn xem tình trạng của Chúc đồng học trước.”

Úc Ly khẽ lên tiếng, lấy ra một khối ngọc truyền tống, đưa linh lực vào thắp sáng.

Ngọc truyền tống có thể tự do lựa chọn vị trí trong tông môn, nhưng chỉ trong chốc lát, hai người liền truyền tống về tới Hoa Nguyệt Phong trong tông môn.

Là nơi ở của nhị sư huynh Hoa Liên.

“Hả?” Du Đào đi theo phía sau Úc Ly vào phòng, có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu sư huynh, lúc trước không phải huynh nói ngọc truyền tống ở chỗ của nhị sư huynh hay sao?”

Úc Ly trầm mặc: “… Trong khoảng thời gian muội ngủ, hắn đã đưa nó cho ta.”

Du Đào thở dài: “Thật vất vả cho nhị sư huynh, vừa chăm sóc Chúc đồng học, vừa phải chạy tới chạy lui.”

“Tiểu sư muội sao lại nói như vậy.”

Phòng trong chợt truyền ra một tiếng cười, thanh niên lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên mới vừa vào phòng, theo sau đó là giọng nói oán hận.

“Không vất vả, là do mệnh khổ.”

***

Hoa Liên am hiểu thuật luyện đan, có đan dược của hắn trị liệu, Chúc Minh Ngọc đã tỉnh lại sau một ngày hôn mê, vết thương đã lành và ngừng chảy máu, nàng ta đã có thể xuống giường đi lại mà không cần hoạt động gắng sức vào ngày hôm sau.

Chỉ là hai ngày nay không biết là nàng ta đang suy nghĩ cái gì, vẫn luôn ngây ngốc ở trong phòng.

Thỉnh thoảng Hoa Liên mang đồ ăn nước uống vào, hắn thấy nàng ôm đầu gối cuộn tròn ở chân giường, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hoa Liên cảm thấy lần này nàng ta vẫn còn hoảng sợ chưa thể hồi phục lại, cũng không quấy rầy nàng, để không gian riêng cho nàng an tĩnh một mình.

Cốc Vũ sư thúc dẫn người đi truy tìm hung thủ, vì vậy Hoa Liên đã chạy đến nhờ Cốc Phong sư thúc liên hệ với người nhà của Chúc Minh Ngọc.

Suy cho cùng, hắn vẫn là một sư huynh xa lạ, cũng không thích hợp an ủi tiểu cô nương.

Cũng là vào lúc này hắn mới biết được, nàng vậy mà lại là người của tam đại thế gia Tu Chân Giới, tiểu thư của Chúc gia.

Nhắc tới nữ nhi của Chúc gia, hầu như phản ứng đầu tiên của mọi người là người đẹp Chú Thiên Huỳnh, nhưng không ai có bất kỳ ấn tượng nào về Chúc Minh Ngọc, thậm chí còn không biết rằng có một người như vậy.

Nếu không phải Cốc Phong sư thúc nói, Hoa Liên cũng không biết nàng là người của Chúc gia.

Hoa Liên nhìn qua sổ nhập tông ở chỗ của Cốc Phong, phát hiện Chúc Minh Ngọc lại là tân sinh đứng đầu danh sách năm nay.

Xem kỹ tư chất xác thật là không tệ, hai tháng trước gia nhập vào tông môn vẫn là Trúc Cơ tầng thứ tư, hiện tại đã đến Trúc Cơ tầng thứ bảy, nếu cứ duy trì tiến độ như thế này, kết thành Kim Đan cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hoa Liên lười biếng ngồi nghiêng người trên mặt bàn lật quyển sách, uể oải thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, chậc chậc, lại thêm một người mười sáu, mười bảy tuổi đạt được Kim Đan, còn ta, một kẻ hai trăm tuổi vẫn còn là Kim Đan làm sao có thể sống nổi đây.”

Cốc Phong đang giải quyết công việc nhìn bộ dạng lười biếng của hắn liền khó chịu, nghe đến đây lập tức trợn mắt lên: “Ngươi nói như thể ngươi không phải là mười mấy tuổi kết Kim Đan vậy.”

“Tiểu tử ngươi chính là đồ lười biếng, hai trăm năm chỉ lo đùa nghịch với cái vườn rau kia của ngươi, ngươi có từng luyện kiếm lần nào chưa? Cũng không nhìn sư đệ của ngươi mà học hỏi, lần trước từ Mạc Hà trở về, tu vi đã đạt đến Hóa Thần kỳ.”

Hoa Liên cười, quơ quơ ngón trỏ: “Tâm của ta không nằm ở việc đó đâu, Phong Phong sư thúc.”

“Còn nữa, cái kia của ta gọi là kỳ trân dị bảo Linh Thực Viên, không phải gọi là vườn rau, xin sư thúc hãy tôn trọng nó một chút.”