Chương 34: Ở cùng tiểu sư huynh

Bây giờ Hoa Liên đã cảm thấy có gì đó không ổn, Du Đào không muốn cho nên muốn lịch sự từ chối sao?

Còn chưa kịp hỏi, hắn đã nghe thấy giọng nói vô cảm của thiếu niên bên cạnh: “Du Đào, ta là quỷ sao?”

Du Đào sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không phải.”

Mặc dù là như vậy nhưng ngữ khí hắn vẫn rất bình tĩnh: “Sư muội sợ quấy rầy ta, ta còn tưởng rằng ta là một loại yêu ma nào đó, tỉnh lại sẽ nổi giận ăn thịt người cơ đấy.”

Hoa Liên hỏi nàng đến ở Hoa Nguyệt Phong, nàng đồng ý ngay, nhưng khi nói đến ở với hắn, nàng sẽ tìm mọi cách để trốn tránh, vì sợ “phiền” đến hắn.

Úc Ly cau mày.

Hắn không biết, từ khi nào nàng và Hoa Liên lại có quan hệ tốt như vậy?

Ngay cả khi Du Đào không giỏi giao tiếp với mọi người nàng cũng có thể cảm thấy rằng thiếu niên đang có chút không vui vào lúc này.

Nhưng nàng không muốn làm hắn tức giận … Du Đào chán nản gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ không muốn tiểu sư huynh phải chịu đựng vì bị ta quấy rầy.”

Rốt cuộc cũng có thân phận sư huynh muội đồng môn, cho dù Úc Ly không thích ở cùng với nàng cũng sẽ không nói ra.

Nhưng Du Đào càng để ý đến việc hắn có thể cảm thấy không vui, cũng càng để ý hình tượng của nàng đối với hắn.

Có lẽ suy nghĩ của nàng hơi ích kỷ... Nàng ích kỷ hy vọng rằng hắn sẽ không ghét nàng vì điều đó.

Hoa Liên nhanh chóng chọc chọc Úc Ly.

Sử dụng truyền âm nói: 【 Ngươi nói chuyện quá nặng lời rồi, mau đi dỗ tiểu sư muội đi! 】

Thiếu niên trầm mặc một lát, hít một hơi thật sâu lại chậm rãi nói tiếp.

Hắn ngoảnh mặt đi, câu tiếp theo hắn nói vẫn là cái cách nói chuyện đó nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Chỉ là ở chung với nhau thôi, không có gì khó chịu, muội đừng suy nghĩ nhiều.”

Hoa Liên: ?

Tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết dỗ dành nữ hài hay không thế?!

Không cần nghĩ nhiều, lời nói thẳng như thế này nữ hài nào khi nghe xong cũng như thêm dầu vào lửa, không phải sẽ ngày càng tức giận hơn sao?

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Hoa Liên nhìn thấy Du Đào chớp mắt, khẽ gật đầu mỉm cười: “Vâng! Ta đã biết, tiểu sư huynh.”

Hoa Liên: “…?”

Không hiểu sao, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết sau này Du Dào bị Úc Ly bắt nạt thì phải làm sao, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút sầu muộn như một bà già.

Chậc, tiểu sư muội này dễ dỗ quá nhỉ?

Úc Ly ho nhẹ một tiếng: “Thời gian cũng không còn sớm, không phải ngày mai muội còn có việc muốn dậy sớm sao? Đi thôi.”

“Được, tiểu sư huynh.”

Du Đào đáp lại một tiếng liền đi theo phía sau hắn.

Nhìn theo hai người rời đi, Hoa Liên lười biếng ngồi trở lại ghế dựa.

Uống ngụm trà đỡ khát, khi đặt tách trà xuống, hắn chợt thấy nơi hắn đặt khăn tay nhỏ trên bàn giở chỉ còn một nắm bụi bám vào.

Hoa Liên: ?

*

Đêm an tĩnh, gió núi Vân Cảnh Phong thổi qua có chút lạnh lẽo.

Gió đêm luồn kẽ ngón tay, hương gỗ lành lạnh nhàn nhạt quấn quanh góc áo lướt qua, chuông ngọc khẽ ngân vang.

Du Đào đi theo phía sau Úc Ly vẫn còn có chút bàng hoàng.

Nàng ngước mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ánh sáng màu bạc xuyên qua cành lá rải lên người thiếu niên trước mặt, tô điểm bộ quần áo trắng bằng những vì sao nhỏ xinh.

Trong ánh sáng lờ mờ, hắn giống như một vầng trăng lạnh lẽo không thể chạm tới.

Trong một vùng núi đá san sát nhau, thiếu niên bỗng nhiên dừng lại gọi nàng: “Du Đào.”

Du Đào nhanh chóng định thần lại: “Có chuyện gì sao tiểu sư huynh?”

“Chúng ta sắp đi vào pháp trận, hãy giữ lấy ta.”

Du Đào nhìn thiếu niên duỗi bàn tay khớp xương rõ ràng ra, do dự một lúc vẫn không dám nắm lấy, nàng di chuyển tay xuống một chút nắm được ống tay áo của hắn.

Nàng nhẹ nàng đáp: “Được.”

“…”

Đôi mắt vàng nhạt nhìn nàng chằm chằm một lúc nhưng vẫn không nói gì.

Thiếu niên chỉ mím môi rồi quay đầu bấm tay niệm thần chú.

Du Đào có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn từ góc độ này, hắn hơi cau mày, như thể đang không được vui cho lắm.

Quả nhiên Úc Ly sư huynh không thích tiếp xúc với người khác, lúc trước chắc hẳn là hắn xem nàng như đồng môn cho nên mới chịu đựng, Du Đào thở phào nhẹ nhõm, còn may mắn thay là nàng không vô ý cầm lấy tay của hắn.

Nghĩ như vậy, Du Đào lại cẩn thận cách xa hắn thêm một bước.

Úc Ly đang bấm tay niệm thần chú đột ngột tạm dừng một chút.

Thần chú phát huy tác dụng, quanh thân hai người lay động như nước chảy trong chốc lát, trong nháy mắt đã dịch chuyển đến một nơi khác, nhìn từ xa thấy một cái đình Hoài Thủy Trúc, trăng soi bóng trên mặt hồ, thong thả và tĩnh lặng.

Ngay khi Du Đào đứng vững, nàng vội buông tay áo, ngước mắt lên hỏi:“Tiểu sư huynh, chúng ta đang ở nơi nào thế?”

“Cái đó, huynh hãy nói cho ta biết gian phòng nào có thể ở, ta có thể tự mình thu dọn, không cần làm phiền đến huynh đâu.”

Úc Ly: “…”

Hắn đưa mắt nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Du sư muội thật là biết quan tâm đến người khác.”

Du Đào gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng: “Chắc là vậy đi, dù sao thì cũng là ta đi ở nhờ nhà người khác…”

…Hắn không phải là đang khen ngợi nàng.