Chương 33: Chiêu khích tướng của Hoa Liên

Mới nhìn nhau trong chốc lát, giây tiếp theo thiếu niên đã quay mặt đi, mặt không chút cảm xúc nhìn cảnh đêm xa xăm nhưng chân mày hơi cau lại, môi mỏng mím lại, lộ ra vẻ không vui.

Vừa rồi không phải hắn vẫn tốt hay sao, là ai đã chọc hắn chứ?

Hoa Liên khó hiểu chống mặt, cảm nhận được một bên mặt lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên động một cái, hai mắt hơi mở to.

Đợi đã... hắn là đang ghen tị, phải không?

“Nhị sư huynh, trời cũng đã khuya, ta về trước nghỉ ngơi.” Du Đào nhìn Úc Ly lần cuối sau đó nói với Hoa Liên.

Hoa Liên vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Sư muội đợi chút, hung thủ còn chưa tìm được, không biết hắn còn ở trong tông môn hay không, một mình muội ở dưới chân núi Vân Cảnh Phong không có đệ tử ở gần đó rất nguy hiểm.”

Du Đào: Hả?

Khóe miệng Hoa Liên cong lên nở nụ cười: “Cho nên tạm thời muội có thể ở cùng ta, yên tâm, có nơi tu luyện, bao ăn bao ở. Hoàn cảnh của ta muội cũng đã thấy rồi đó, ngọn núi này của ta mọc đầy linh thảo, linh khí rất mạnh, rất thích hợp cho muội tu luyện, so với Vân Cảnh Phong còn tốt hơn nhiều.”

Hắn lại nhìn Úc Ly, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói có phải không, sư đệ.”

Nghe vậy, thiếu niên khẽ liếc nhìn Hoa Liên, đôi mắt lạnh màu vàng nhạt khẽ nheo lại, trong mắt không rõ cảm xúc.

Đây là vì tốt cho nàng, Hoa Liên sư huynh là có ý tốt.

Sau khi suy nghĩ, Du Đào đồng ý: “Được, nhị sư huynh.”

Nàng nhìn ra bên ngoài: “Tối nay ta sẽ ở đâu?”

“Hoa Nguyệt Phong của ta thường không có nhiều khách, phòng cho khách cũng không nhiều, Chúc sư muội đã ở một phòng, chỉ còn một phòng duy nhất ở phía sau căn phòng này.”

Hoa Liên đặt chiếc khăn nhỏ lên trên bàn, vỗ vỗ tay áo đứng lên: “Đi thôi sư muội, ta đưa ngươi đi.”

Du Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Hoa Liên đi tới trước mặt nàng, đột nhiên vén tóc Du Đào như phát hiện ra điều gì: “Tóc của sư muội còn chưa khô, vẫn còn ướt, khi trở về phòng ta sẽ hong khô cho muội. Ngủ với mái tóc ướt sẽ khiến muội đau đầu vào ngày hôm sau đấy.”

Hoa Liên hơi cúi xuống, hai người lại gần hơn một chút, Du Đào có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, khẽ cau mày.

Hơn nữa hành động vén đuôi tóc này hiện lên vẻ ái muội, Du Đào cảm thấy có chút không quá thoải mái, theo bản năng cự tuyệt: “Không cần đâu nhị sư huynh, ta trở về tự mình lau là được…”

Ba chữ “Không sao đâu” này còn chưa nói xong thì cổ áo phía sau đột nhiên bị kéo ra, người Du Đào giật nảy một cái, nàng lùi lại hai bước, chiếc chuông ngọc trên mắt cá chân kêu leng keng.

Du Đào còn chưa kịp ổn định lại cơ thể, nàng đã nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trên đầu, sau đó là giọng nói lạnh lùng có chút khó chịu của thiếu niên.

“Mấy tháng trước đi câu cá bị cá kéo xuống sông thôi mà bây giờ Vân Cảnh Phong có bao nhiêu người cũng không nhớ rõ, nhị sư huynh, huynh nên trở về lau khô đầu óc trước đi.”

Phần lớn thời điểm Úc Ly đều gọi thẳng tên họ của hắn, rất ít khi kêu hắn là nhị sư huynh, hiện tại hắn thật sự cảm thấy thở không nổi.

Chậc chậc, ngoài miệng nói không thèm để ý, hắn mới chạm vào tóc của nàng, ánh mắt này suýt chút nữa đã gϊếŧ chết hắn rồi.

Hoa Liên bị mắng đầu óc vô nước không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, tâm trạng cực tốt nói: “Ta đương nhiên biết sư đệ ở tại Vân Cảnh Phong, nhưng ngày thường không phải là sư đệ thích yên tĩnh hay sao, không muốn người ngoài đặt chân ngươi nơi ở của mình, cho nên để tiểu sư muội ở chỗ của ta không phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”

“Sao, ta là đang suy nghĩ cho ngươi đấy chứ?”

Úc Ly: “…”

Hoa Liên nhướng mày: “Chẳng lẽ bây giờ sư đệ lại thích náo nhiệt rồi à?”

Thiếu niên hơi dừng lại một chút, chuyển ánh mắt ra chỗ khác, ngượng ngùng nói: “Đó chỉ là thói quen trong những năm đầu, bây giờ thay đổi là chuyện bình thường.”

Vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng.

Ở trong lòng Hoa Liên đã sớm cười hết sức vui vẻ, mặt ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.

Hắn cảm thấy vậy vậy thôi cũng đủ rồi, có lòng tốt buông tha cho Úc Ly, dù sao thì hắn cũng không đến đây để chia cắt hai người họ.

Hoa Liên nói với Du Đào đang nhìn tới nhìn lui với vẻ mặt đờ đẫn: “Tiểu sư muội, ta vừa nhớ ra gian phòng cho khách đã lâu không có người ở, bụi bặm đóng lại rất nhiều, còn cần quét dọn trước, không tiện cho muội ở trong một khoảng thời gian.”

“Vì vậy, trong khoảng thời gian này muội có thể ở chỗ của Úc Ly trước được không?”

Giọng điệu đối chọi gay gắt giữa Hoa Liên và Úc Ly, trong lòng hai người đều hiểu rõ hàm ý của đối phương nhưng Du Đào chỉ có thể nghe hiểu ý bên ngoài lời nói của hai người.

Cái gì, Hoa Liên sư huynh đầu bị vào nước trí nhớ không tốt lắm, Úc Ly sư huynh thích yên tĩnh ở một mình, nàng nghe cái hiểu cái không.

Vì vậy, khi Hoa Liên đột ngột hỏi nàng, Du Đào bối rối gật đầu trước khi nhận ra có điều gì đó không đúng.

Ơ, ơ…?!

Muốn nàng ở cùng một chỗ với Úc Ly sư huynh sao??!

Hoa Liên thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: “Chỗ của sư đệ ta vẫn còn có phòng trống, để hắn thu xếp cho muội một gian phòng là được. Vừa vặn các ngươi đều ở Vân Cảnh Phong, mỗi ngày muội muốn tu luyện cũng tiện.”

Tim tức khắc đập lệch hai nhịp, Du Đào lặng lẽ véo vào lòng bàn tay của mình, cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.

“Nhưng như vậy có phiền huynh ấy lắm không?”

Hoa Liên khó hiểu: “Này có cái gì mà phiền toái, không phải là chỉ sắp xếp ra một gian phòng ở thôi sao.”

Du Đào lắp bắp: “Muội, buổi sáng muội dậy sớm, trở về đêm đã khuya, sợ sẽ quấy rầy đến tiểu sư huynh nghỉ ngơi.”

Đây là vấn đề hắn chưa từng nghĩ tới nhưng Hoa Liên lại cảm thấy đây không phải là vấn đề, hắn liếc nhìn thiếu niên, thản nhiên nói: “Không sao, bình thường hắn ngủ say như chết, muội sẽ không đánh thức hắn đâu.”

Du Đào vẫn do dự: “Tiểu sư huynh không phải thích yên tĩnh hay sao, muội, khiluyện kiếm thực sự rất ồn ào…”