Chương 32: Rời xa tra nam cặn bã

Chúc Minh Ngọc phát hiện bản thân nàng cũng có suất diễn ở bên trong, nhưng cũng rất ngắn gọn, nàng là nhân vật nữ phụ bắt nạt tiểu thế thân, ngoại trừ một ít cốt truyện nàng và nữ chính cùng bắt nạt tiểu thế thân ra thì cũng không có gì khác.

Kết cục cuối cùng của nàng là bị ma tu có thù oán ám sát chết ở thủy kính, không ai biết đến.

Đoạn cốt truyện này phát sinh vào hai ngày trước.

Thanh kiếm của ma tu kia xuyên qua ngực nàng vẫn còn đau đớn, giờ đây lớp vải trắng buộc trước ngực đã nói rõ cho nàng biết đây là sự thật.

Nàng là nữ phụ độc ác chuyên bắt nạt tiểu thế thân.

Như vậy thân phận của tiểu thế thân không cần nói nàng cũng biết.

—— Du Đào.

Chúc Minh Ngọc xoa xoa hai mày đang đau nhức, nàng không biết quyển truyện này là từ đâu ra nhưng những tình huống được viết trong sách đều tương ứng từng cái một với những gì đã xảy ra trong thực tế.

Tô Lưu Ly đột ngột qua đời cách đây vài năm.

Du Đào có vài phần giống với Tô Lưu Ly, bất ngờ được Huyền Vũ Tử thu nhận làm đệ tử.

Nàng bắt nạt Du Đào và bị ma tu ám sát vào hai ngày trước.

Như thế này, tất cả những chuyện xảy ra khiến cho nàng không thể không tin tính xác thực của quyển truyện này.

Có điều tin tức tốt là, ngoại trừ có một chút bất ngờ xảy ra, Du Đào vô tình đi ngang qua đấu trường luyện kiếm tình cờ cứu nàng, thay đổi cốt truyện trong sách.

Cho nên hiện Chúc Minh Ngọc đang suy nghĩ, nếu cốt truyện có thể thay đổi, nàng cũng biết trước về cốt truyện, liệu nó có thể thay đổi kết cục Du Đào bị lừa và chết một cách bi thảm không?

Suy cho cùng, đối với một người ngốc nghếch như Du Đào, tốt hơn hết là để nàng ấy sống một cuộc sống bình dị và hạnh phúc.

Chúc Minh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.

Tỷ như, bắt đầu khiến nàng rời xa tên nam nhân cặn bã kia?

*

Trong phòng an tĩnh, ngọn nến lung linh theo gió.

“Hai năm trước ngươi đã đến Hải Thành một lần, Du Đào cũng là người ở Hải Thành.”

Hoa Liên lấy tay chống mặt, cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ung dung ngồi trên ghế không xa hỏi: “Sư đệ, trước đây có phải là ngươi đã quen biết Du Đào phải không?”

Úc Ly lắc ly trà, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Chúng ta có gặp qua một lần.”

Hoa Liên đột nhiên khịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, một chút hắn cũng không tin: “Chậc chậc, mới gặp có một lần à.”

Hắn nhếch khóe môi, không nể tình chút nào mà đem những chuyện hắn biết nói ra: “Vậy ngươi nói xem, vì sao mấy tháng trước ngươi lại vội vã từ Mạc Hà quay trở về?”

Giọng nói Úc Ly đều đều: “Ta không quen với khí hậu ở đó, ở lại nơi đó cảm thấy không thoải mái.”

Hoa Liên tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi vừa trở về liền đến giảng bài cho tiểu cô nương người ta sao?”

Thiếu niên thanh lãnh liếc nhìn hắn một cái: “Chú ý cách nói của ngươi, là giảng bài cho tân sinh mới nhập tông trong năm nay. Mấy năm trước Lâm Lâm sư thúc đã mời ta, lúc ấy ta bận rộn, bây giờ đã rảnh cho nên mới tới giảng bài mà thôi.”

“Còn chuông ngọc kia thì sao? Giao châu cùng thuỷ đan, chậc chậc, ta đã hỏi Lâm Lâm sư thúc, những tân sinh khác đều là vảy hắc giao.”

Úc Ly bình tĩnh: “Nếu ngươi đã tỉ mỉ hỏi Lâm Lâm sư thúc, chắc chắn đã biết đó chính là do vảy không đủ, lại đưa thêm một phần lễ vật cho tân sinh mà thôi.”

Hoa Liên nghiến răngnghiến lợi, tiểu tử này cũng thật là cứng miệng.

Theo câu trả lời của hắn, nếu hắn hỏi tiếp những chuyện khác phỏng chừng cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự.

Lúc này Du Đào thăm Chúc Minh Ngọc đã quay trở lại, thấy bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ, nàng nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Hoa Liên cảm thấy có chút khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người thiếu niên bên cạnh, hai người dường như không có bất kỳ tranh chấp nào.

Nàng kỳ quái hỏi: “Nhị sư huynh, huynh bị đau răng sao?”

Hoa Liên khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: “Đúng vậy, ta tức giận đến đau răng.”

Giọng nói vừa dứt liền thấy nàng gật đầu rồi đột nhiên lấy ra một chiếc khăn tay sạch, dùng linh lực ngưng tụ mấy khối băng vào trong khăn lụa trắng, gói lại.

Du Đào đưa chiếc khăn nhỏ cho Hoa Liên: “Nhị sư huynh, hãy đắp thứ này vào chỗ đau, cơn đau sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”

“Có thể là do sự khó chịu tích tụ lâu ngày khiến can khí ứ trệ gây đau răng, bình thường huynh nên thả lỏng tinh thần và uống nhiều nước hơn.”

Hoa Liên cầm lấy chiếc khăn lạnh, có chút sững sờ, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Hắn chỉ nói điều này một cách tùy tiện, nhưng không ngờ Du Đào lại thực sự coi đó là sự thật, đột nhiên cảm thấy có chút khó tả.

Tiểu sư muội này hình như có chút hơi ngốc nhỉ?

Hoa Liên dừng lại một chút, nhưng tay vẫn đưa tay ấn chặt chiếc khăn vải nhỏ bên cạnh, tư thế ngồi vốn vô tư lự nay đã trở nên ngay thẳng, giọng nói trở nên trầm thấp: “Cảm ơn tiểu sư muội.”

Du Đào mi mắt cong cong: “Không cần cảm tạ, có thể giúp được nhị sư huynh là tốt rồi.”

Đôi mắt thiếu nữ trong veo sạch sẽ như pha lê trong suốt, nụ cười trong mắt ấm áp chân thành, loại cảm xúc này dường như có thể lây nhiễm cho tất cả mọi người.

Hoa Liên không khỏi mỉm cười, chợt giật mình khi nhận ra điều này.

Hắn dường như hiểu tại sao Úc Ly lại đối xử đặc biệt với Du Đào.

Nghĩ tới đây, Hoa Liên quay đầu nhìn Úc Ly, lại bất thình lình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn.