Chương 42: Thú ngữ kỳ quái

Chúc Minh Ngọc cho rằng sau khi giải thích lý do với Lục Thanh Vũ, nàng ấy sẽ rời đi, nhưng không ngờ rằng nàng ấy cũng muốn đi theo mình đến “Bạch Dạ”.

Nàng ấy nói rằng đã lâu rồi mình không đọc một cuốn sách nào và cũng muốn cùng các nàng thư giãn một chút.

Nhìn khuôn mặt hơi mỉm cười của Lục Thanh Vũ, Chúc Minh Ngọc không thể mạnh mẽ cự tuyệt, vì vậy nàng đã gật đầu đáp ứng.

Nàng cũng không lo lắng Lục Thanh Vũ sẽ lật lọng khi đã đồng ý hứa giữ bí mật cho nàng, dù sao thì với khí độ của đại gia tộc, Lục Thanh Vũ sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Chỉ là Chúc Minh Ngọc âm thầm nghĩ trong lòng.

Hình tượng bên ngoài của nàng ấy nhiều năm nay là một sư tỷ mặt lạnh trầm mặc, kiệm lời, quyết đoán, không thường nói chuyện với người khác, nàng vốn tưởng rằng Lục Thanh Vũ là loại người lạnh lùng, nhưng lại không phải, dường như không giống với người mà trước đây nàng đã từng quen biết thì phải?

Sau khi Chúc Minh Ngọc đáp ứng, Lục Thanh Vũ khẽ hoan hô trong lòng chẳng qua không biểu hiện ra ngoài.

Nếu bây giờ chỉ có một mình nàng ở đây khẳng định đã cười ngây ngô ra ngoài luôn rồi.

Khống chế một chút biểu cảm trên mặt mình, tiếp tục duy trì tính cách lạnh lùng xa cách, Lục Thanh Vũ ho nhẹ một tiếng: "Chúc sư muội, ngươi quen biết Du Đào đã bao lâu?"

"Ngày đó ta nhập tông môn có gặp qua một lần, sau đó là hai mươi ngày trước, lúc đó mới bắt đầu có liên quan."

Nhưng dù sao Chúc Minh Ngọc cảm thấy thời gian các nàng thực sự quen biết hẳn là nên tính lúc ở Huyễn Hư Ảnh mới đúng.

Thiếu nữ cả người lạnh băng, thân thể run rẩy, thậm chí còn không thể tự mình đi lại, lại quật cường cõng nàng trên nền tuyết tìm chỗ ẩn thân.

Hiện tại Chúc Minh Ngọc hồi tưởng lại, lông mi cũng không nhịn được mà khẽ rung động.…… Thật là một kẻ ngốc.

Lục Thanh Vũ như suy tư gì đó, nói vậy bọn họ chỉ mới quen biết có một tháng sao, nàng vẫn còn có cơ hội!

À há ~ Tiểu Đào Tử, ta đến đây.

Đến "Bạch Dạ" ở tầng bảy đã được các nàng ước định lúc nãy, Lục Thanh Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Du Đào an tĩnh ngồi trong một góc.

Trước mặt nàng có một quyển sách đang mở ra, bên cạnh còn đặt một chồng sách, nhìn tư thế đúng thật là tới đây để đọc sách.

Nhưng lúc này, nàng lại không nhìn vào sách mà đang cụp mắt xuống, lướt những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình trên lưu ly kính đang đặt trên sách, không biết nàng đã nhìn thấy gì, đôi lông mày thanh tú hơi nhăn lại, bộ dáng giống như thật khó xử.

Thật ngoan, thật đáng yêu.

Lục Thanh Vũ không ngừng sôi sục trong lòng, rất muốn bóp mặt nàng a, không chừng còn có thể nặn ra má lúm đồng tiền lúc nãy đó.

...Đợi đã, lưu ly kính!

Lục Thanh Vũ cả kinh, đảo mắt cùng Chúc Minh Ngọc nhìn nhau một chút, đều nhìn ra được mình có cùng ý tứ trong mắt đối phương.……

Chúc Minh Ngọc vội vàng đi tới, giống như lơ đãng đứng ở bên cạnh Du Đào: "Du Đào, ta tới rồi, ngươi đang xem cái gì vậy?"

Du Đào ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy một cái, tắt lưu ly kính đi, có chút khó xử nói: "Ta đang đọc thϊếp thư,+ có một số điều khiến ta khó hiểu."

"Những người này nói chuyện thật là kỳ kỳ quái quái……."

Hai người Chúc Minh Ngọc và Lục Thanh Vũ liếc nhìn nhau: “……” Xong rồi.

Chúc Minh Ngọc không tự chủ được nắm lấy tóc mình: vừa mới không để ý một lúc, sao lại để cho nàng xem được rồi!

Lục Thanh Vũ ngồi xuống bên cạnh Du Đào, nhẹ giọng nói: "Du sư muội, đừng tin những lời nhận xét trên thϊếp thư. Tất cả đều là lời nói vô căn cứ, lời nói của một phía sao có thể tin được. Ngươi phải dựa vào trên thực tế."

Du Đào nghiêm túc gật đầu: "Ta cũng cảm thấy không thể tin được, ít nhiều đều có một chút thái quá..."

May mà nàng vẫn chưa tin tưởng.

Lục Thanh Vũ cảm thấy may mắn, lấy tư thế ôm động vật nhỏ, nàng ấy đã dịu dàng ôm Du Đào vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Du Đào: "Đúng vậy, đừng để ý lời nói của bọn họ, tới đây đi, sư tỷ ôm một cái thì ổn thôi."

Du Đào đột nhiên bị cuốn vào trong lòng ngực nên có chút bối rối “…… Sư tỷ?”

Chúc Minh Ngọc bên cạnh đang tìm từ để an ủi Du Đào, còn chưa bắt đầu đã bị người khác chiếm tiên cơ trước: ?

Bình thường tiểu tử ngươi không phải là cao quý lãnh diễm, đối người khác thờ ơ lạnh nhạt hay sao?! Bây giờ như vậy là ý gì đây hả???

Chúc Minh Ngọc nghẹn một hơi, ngồi ở phía bên kia, nắm lấy cánh tay của Du Đào kéo nàng ra, khoác tay lên vai Du Đào, nửa ôm lấy nàng.

"Ta nói cho ngươi biết, những cái đó đều là lời ngu xuẩn, chỉ là bịa đặt ra từ miệng người khác mà thôi, nếu ngươi tin thì sẽ thật sự bị mắc lừa..."

Du Đào hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh rũ mi xuống, đột nhiên nở nụ cười: "Chúc đồng học, mặc dù ta tra tư liệu, thấy rằng câu trả lời của họ có chút kỳ lạ nhưng cũng không đến mức này."

Chúc Minh Ngọc sửng sốt: "Tra tư liệu sao?"

Lục Thanh Vũ cũng đi tới.

Du Đào gật gật đầu, thắp sáng lưu ly kính trên sách nói: “Ta đã lấy một quyển sách có rất nhiều văn tự mà ta xem không hiểu, vì vậy ta liền đi tìm kiếm loại ngôn ngữ này, sau đó ta đã tìm thấy thϊếp thư này.”

Nàng chỉ vào lưu ly kính: "Ở đây, rõ ràng chỉ có hai ký tự, nhưng câu trả lời của họ lại kỳ kỳ quái quái."

Lâu chủ: 【Chư vị thϊếp hữu toàn năng xin giúp đỡ, có ai biết thú ngữ không, "δψ" nghĩa là gì thế!】

Thϊếp hữu 1: 【 không hiểu, không giúp được 】

Thϊếp hữu 2: 【 không hiểu, không giúp được +1】

Thϊếp hữu 8: 【 ừm…… Đầu tiên ta muốn hỏi lâu chủ một chút, những lời này là loại thú nào nói với ngươi? Hay là ngươi đã nhìn thấy nó ở đâu? 】

Lâu chủ: 【 Đại khái đây là do hôm nay linh sủng của ta sau khi hóa thành hình người thì viết cho ta, ta xoa xoa đầu nó, nó liền chạy ra sông tắm rửa, hiện tại nó đang hướng về phía ta vẫy đuôi và giũ lông 】

Thϊếp hữu 8: 【Hmm... Có tiện cho ta hỏi một chút về giới tính của lâu chủ và linh sủng được không? 】

Lâu chủ: 【 linh sủng là đực, ta là nam, ngươi hỏi cái này làm gì? 】

Thϊếp hữu 8: 【 Khụ, không có gì, chẳng qua là có lòng hiếu học đơn thuần mà thôi... Lâu chủ, nếu như ngươi là người bình thường, ta chỉ có hai chữ, chạy mau, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại 】

Thϊếp hữu 2: 【 Ôi, hình như ta đã hiểu rồi】

Thϊếp hữu 13: 【 Ta cũng đã hiểu (rơi lệ). Hi vọng lần sau khi ta vừa nghe qua nháy mắt đã hiểu ngay là trong giờ học kiếm đạo】

Lâu chủ: 【??? Cho nên rốt cuộc là nó có ý tứ gì? 】

Thϊếp hữu 13: 【 nói cách khác, linh sủng của ngươi sẽ đem ngươi xé rách, nuốt vào bụng, ăn sạch sẽ đến nỗi không chừa một mảnh xương (Ác ma thì thào) 】