Chương 41: Một trăm loại phương thức dạy dỗ linh sủng · Viết về mèo

Chúc Minh Ngọc tiếp tục nói: "Nhưng không biết tại sao Thu Triều sư thúc dường như không nhận được tin tức, cũng không giải tán những đệ tử này. Ta vừa kiểm tra một chút, thϊếp thư đáng lẽ phải bị xóa trên linh võng vẫn còn giữ lại."

Sau khi nghe xong điều này, Lục Thanh Vũ đột nhiên im lặng.

Thu Triều sư thúc ngoại trừ là người quản lý Tàng Thư Các còn là người quản lý diễn đàn của tông môn. Những sư thúc khác đều đã biết, tin tức này nàng ấy không thể không biết.

Cho nên…… Thu Triều sư thúc là cố ý không xóa thϊếp thư để thu hút những đệ tử này tới Tàng Thư Các.

Nghĩ lại vừa rồi nghe được cuộc đối thoại của nàng ấy với các đệ tử, Lục Thanh Vũ không khỏi thương tiếc cho những đệ tử không biết mình sắp sửa trải qua chuyện gì

"Nếu chỉ là hiểu lầm, tại sao ngươi lại kéo ta đến đây một mình mà không báo cho Du Đào?" Lục Thanh Vũ nghi vấn.

"Nàng ấy cũng không biết trận quyết đấu này."

Lục Thanh Vũ sửng sốt: “Không biết?”

Chúc Minh Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy thật sự không thể tin được đúng không, trên linh võng đã truyền nhau lớn như vậy nhưng bản thân chính chủ lại không biết gì.”

"Nhưng đây là sự thật, vì có thể cùng ta đến Tàng Thư Các, những ngày này, nàng ấy một bên tu luyện một bên nhận nhiệm vụ của môn phái để kiếm tích phân, mỗi ngày đều ngủ không đủ, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để xem diễn đàn chứ."

Chuyện này cũng là buổi sáng nàng biết được từ nơi của Lâm Lâm, hóa ra mấy ngày này nàng ấy không có lén lút học trộm sách, cũng không có ý gì xấu, chỉ đơn thuần muốn cùng Chúc Minh Ngọc đi Tàng Thư Các mà thôi.

Sau khi nghe Lâm Lâm nói xong, nàng đã sững người tại chỗ.

Sắc mặt Chúc Minh Ngọc có chút nghiêm túc: “Lục sư tỷ, những thϊếp thư nghị luận đối với Du Đào đó ngươi hẳn là cũng biết rõ phải không? Ta tránh nàng để nói với ngươi, chính là không muốn để nàng nhìn thấy những cái đó.”

Trước mắt thϊếp thư trên linh võng vẫn còn chưa bị xóa bỏ, nếu Du Đào muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì chỉ cần lật thϊếp thư ra thì sẽ biết mọi chuyện.

Lục Thanh Vũ có chút ngập ngừng hỏi: “Du sư muội cũng không biết những cái đó là đang nghị luận về nàng đúng không?”

Chu Minh Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, nhờ Lục sư tỷ..."

Lục Thanh Vũ dĩ có thiện cảm với Du Đào, bây giờ khi biết sự thật, nàng ấy càng thêm cảm thấy xúc động: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nhắc lại chuyện này với Du sư muội nữa."

Ngoài ra, sau khi hiểu nhau hơn, Lục Thanh Vũ cũng có chút ngạc nhiên với chính Chúc Minh Ngọc.

Người này có vẻ không quá xấu để kết thân nhỉ?

-

Tàng Thư Các ở Vô Thường Tông rất lớn, có mấy chục tầng, bên trong có hơn mấy trăm vạn tàng thư, có đủ các loại thư tịch thuộc các lĩnh vực khác nhau, trên có thiên văn dưới có địa lý, hoa hoè loè loẹt đầy đủ mọi thứ.

Nghe nói tất cả những tàng thư này được thu thập bởi một năng lực vô danh cực lớn.

Chỉ là muốn tiến vào Tàng Thư Các cần tiêu tích phân, tuy rằng sau khi tiến vào Tàng Thư Các thì có thể ở lại trong thời gian vô hạn, nhưng phần lớn đệ tử đều không thích đọc sách nghiên cứu, cho nên ngày thường đệ tử tới cũng không nhiều, nơi đây vẫn luôn rất trống trải.

Tàng Thư Các được chia thành khu để sách và khu đọc sách, khu vực đọc sách ở mỗi tầng có một môi trường khác nhau, có nhiều môi trường khác nhau như phòng trà yên tĩnh, đình nghỉ chân giữa mặt hồ tĩnh lặng và hoa viên linh thực để đáp ứng các nhu cầu khác nhau của người đọc.

Du Đào không có mục tiêu gì, nàng chậm rãi đi tới trước giá sách, ánh mắt nhìn một lượt từng cuốn sách, tìm kiếm những cuốn thư tịch mà nàng cảm thấy hứng thú.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại, dừng ở một cuốn sách trên đó có vẽ một con mèo.

《 Một trăm loại phương thức dạy dỗ linh sủng · Viết về mèo》

Lòng hiếu kỳ đã khiến Du Đào rút nó ra, mở trang tiêu đề giới thiệu.

【 Ngươi còn vì mèo lạnh lùng khó gần mà gặp khó khăn sao?

Ngươi vẫn còn bởi vì mèo vừa cào lại cắn với mình mà buồn rầu sao?

Ngươi vẫn còn bởi vì mèo cứ phá ổ mà thống khổ rơi lệ sao?

Không cần phải lo lắng về những vấn đề này!

Cuốn sách này sẽ dạy ngươi, trong ba mươi ngày, làm thế nào để khiến một con mèo lạnh lùng mãi quấn lấy ngươi!】

Du Đào: Hả?

Du Đào rất thích đọc sách, ở Hải Thành có một số cửa hiệu bán sách nhỏ, nàng thường xuyên ghé qua để mua một số cuốn sách ghi chép lại những kỳ trân dị sự hiếm lạ sau đó đem về nhà từ từ thưởng thức.

Đây là lần đầu tiên nàng đến Tàng Thư Các, nhìn xung quanh, cả tòa kiến trúc tràn đầy tiên khí, hương sách cũng tràn ngập trong không khí.

Du Đào ôm mấy quyển sách, bước lên thang mây tiên thạch, tìm kiếm tầng thứ bảy.

Nơi được gọi là "Bạch Dạ".

Ngoại trừ ngọn đèn ngọc trai phát sáng trên chỗ ngồi, Du Đào ngước mắt lên, bên kia bờ Thiên Tịnh Hà có những chấm nhỏ điểm li ti, ánh trăng như ban ngày, hoàng hôn và bình minh giao nhau, đan xen tạo nên một cảnh đẹp kỳ lạ mà huyễn mỹ.

Trăng treo trong đêm trắng nghỉ ngơi, những chiếc đèn l*иg dựa vào ngủ dở dang.

Du Đào tìm một chỗ để ngồi xuống, đặt cuốn sách lên bàn.

Bởi vì mấy ngày trước xảy ra chuyện ở Huyễn Hư Ảnh, Lâm Lâm sư thúc để cho hai người các nàng nghỉ ngơi dưỡng thương, cho nên lớp học sáng nay nàng cũng không đi học.

Từ trước đến nay nàng luôn tuân theo các quy tắc, đây là lần đầu tiên nàng không đi học nên cảm thấy có chút không quen.

Du Đào mở sách ra, bên cạnh chợt có một thân ảnh bay tới.

Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy một nam nhân tu đạo trẻ tuổi, có vẻ là tân sinh.

Hắn thoạt nhìn có chút cứng ngắc sợ hãi, thân mình run rẩy, phía sau hắn, ở xa xa có một đám người đang ngồi xổm trong bóng tối nhìn hắn, dường như là hắn đã bị đẩy ra ngoài.

Du Đào thắc mắc hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Từ Cảnh lắp bắp: "Du, Du đồng học……"